Trận tuyết đầu đông năm nay đến rất muộn nhưng lại rất dữ dội, những bông tuyết tựa lông ngỗng rơi cả ngày, cây cối ngoài cửa sổ phủ một tầng trắng bạc.
"Cũng may là ngày mai anh không đi công tác, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai sân bay nhất định sẽ đông nghẹt." Lư Cảnh Hàng đặt đũa xuống hai bên bàn, chuẩn bị ăn cơm cùng Văn Lạc.
"Ngày mai anh đi gặp bên Phương Điền sao?" Văn Lạc hỏi khi đang xới cơm vào bát cho anh.
"Đúng vậy, xem tình hình thử nghiệm của bên họ, nghe nói có linh kiện không khớp." Lư Cảnh Hàng nhận bát cơm, "Phương Điền lắm chuyện hơn so với những khách hàng khác, quanh co suốt ngày, nhưng số lượng đặt hàng của họ thật sự không nhỏ, xem như không uổng công mấy lần uống 'đứt phanh'."
"Vậy ngày mai anh vẫn phải uống rượu sao?" Văn Lạc khẽ cau mày, có hơi lo lắng.
"Anh nhất định phải bỏ sức cho bữa tiệc này, để xem bọn họ có nể mặt đến đông đủ hay không. Nếu anh có thể về ăn cơm tối, anh sẽ nhắn WeChat cho em trước."
"Ừm..." Văn Lạc xới cơm và múc canh cho hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài, "... Vết thương trên mặt anh vừa lành thôi."
"Không sao đâu, lần này anh sẽ uống ít lại." Lư Cảnh Hàng cầm đũa lên, không nhịn được nở nụ cười.
Anh thích nhìn ánh mắt lo lắng của Văn Lạc, thích nghe những lời nói quan tâm của Văn Lạc dành cho anh.
Trong lòng Văn Lạc có anh, vừa nghĩ đã cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng nghĩ sâu thêm một chút, lại cảm thấy đau lòng.
"Nếu anh đã uống rượu, vậy anh nhắn WeChat cho em biết anh ở đâu, đến lúc đó em sẽ tới đón anh." Văn Lạc gắp rau xào cho vào bát, "Tuyết lớn như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ tích thành một lớp dày, anh đừng để ngã nữa."
"Không cần đâu, trời lạnh lắm, em đừng tới."
Công ty Phương Điền ở ngoại thành, cách Thuận Hưng mấy chục cây số, nếu hẹn nhau dùng bữa nhất định sẽ ở gần đó.
Để Văn Lạc chạy thật xa đến đón anh, muốn anh xót chết sao.
"Anh sẽ kiềm chế, không uống nhiều như mấy lần trước." Anh nói.
"Làm sao có thể dễ dàng như anh nói, ngày mai anh cứ gửi WeChat cho em, nghe lời em đi."
"Không nghe, em đừng tới đón anh, anh có thể tự về." Lư Cảnh Hàng nói như đinh đóng cột, không cho Văn Lạc có cơ hội từ chối.
Cổ họng Văn Lạc bị mấy câu anh nói làm cho nghẹn lại, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Anh thật là... sao lại bướng như vậy chứ."
"Anh bướng như vậy đó, phản nghịch từ trong xương rồi, tuyệt đối không nghe lời." Lư Cảnh Hàng xới thêm bát cơm, nghiêm túc nói nhăng nói cuội.
Văn Lạc bật cười, cũng không thèm tranh giành với anh nữa: "Là anh nói nhé, em mặc kệ anh đấy."
"Em ở yên đó cho anh, trùm chăn ở nhà chơi đi, nếu anh về sớm, sẽ sang tìm em."
Việc đi lại bị hạn chế vào thứ Hai, Lư Cảnh Hàng không lái xe mà bắt taxi đến Phương Điền. Cả ngày chạy đôn chạy đáo ở trong xưởng, họp với bộ phận kỹ thuật, sau đó đến bộ phận mua hàng 'trao đổi tâm tình', cuối cùng cũng đến màn chính của ngày hôm nay.
Các ông chú của bộ phận mua hàng xem như đến đông đủ, tuy rằng trưởng bộ phận vẫn khó mời đến, nhưng hai vị quản lý bên dưới lại tỏ vẻ đồng ý cùng Lư Cảnh Hàng dùng cơm, có lẽ bởi vì hai chầu rượu lần trước được Lư Cảnh Hàng 'hầu hạ' quá mức chu đáo. ngôn tình tổng tài
Hôm nay Lư Cảnh Hàng quên mang theo sạc dự phòng, đến buổi chiều pin điện thoại gần như cạn sạch. Anh dùng 1% pin cuối cùng để gửi WeChat cho Văn Lạc, nói rằng không thể quay về ăn tối. Văn Lạc hỏi anh đang ở đâu, anh không hồi âm, khi anh lấy điện thoại ra một lần nữa, di động đã sập nguồn.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không..."
Văn Lạc không đợi tổng đài nói xong đã cúp máy, dở khóc dở cười nhìn điện thoại trong tay.
Để tránh mình hỏi nên tắt nguồn điện thoại sao, không đến nỗi thế này chứ...
Làm chuyện con nít như vậy à?
...Hm, anh ấy đúng thật có thể làm chuyện như vậy.
Văn Lạc lắc đầu, đứng dậy đi ra ban công và nhìn xuống tầng dưới của khu chung cư.
Tuyết rơi cả ngày hôm qua, trắng xoá khắp lối đi, trên vỉa hè hay băng ghế đá đều phủ lớp tuyết thật dày, không ai quét dọn, nếu từ xa nhìn vào khu chung cư cũng không còn nhận ra hình dạng ban đầu nữa.
Hy vọng đường xá trong thành phố sẽ được dọn dẹp sạch hơn...
Văn Lạc lại nhìn xuống chiếc điện thoại không nhận được hồi âm.
Người này, thật sự khiến người khác không thể ngừng lo lắng.
Trưởng bộ phận không tới, Lư Cảnh Hàng đã ăn biết bao 'quả đắng' từ Phương Điền, như lời đã hứa, lần này anh uống không nhiều nhưng vẫn có hơi chóng mặt, xuống xe taxi thì đầu óc đã tỉnh táo hơn phân nửa, đi đường cũng không loạng choạng như mấy lần trước.
Đêm tuyết rơi thật lạnh. Ngồi trong xe ấm áp bao nhiêu, ở bên ngoài rét cóng bấy nhiêu, Lư Cảnh Hàng có cảm giác như bị sốc nhiệt khi vừa bước xuống xe.
Anh rùng mình, vội vàng kéo khóa áo khoác lên vị trí cao nhất, đội mũ lên đầu, chuẩn bị bước vào khu chung cư thì chợt nhìn thấy một bóng người quá quen thuộc đang đứng dưới đèn đường ở ngoài cổng.
Người này quấn kín mít từ đầu tới chân, khăn choàng, mũ, áo khoác đều không thiếu thứ gì, y cho hai tay vào túi áo khoác, đang dậm chân tới lui rồi nhìn sang phía bên kia đường.
Đó là Văn Lạc.
Lư Cảnh Hàng sững sờ ngốc tại chỗ hơn mười giây không có phản ứng, tiếng còi xe inh ỏi từ phía xa truyền đến mới kéo anh quay trở về với hiện thực.
"Lạc ơi!"
Anh chạy thật nhanh về phía Văn Lạc.
"Cảnh Hàng!" Nghe thấy giọng nói của Lư Cảnh Hàng, Văn Lạc quay đầu lại, "Sao anh từ bên này đi qua, em tưởng anh phải đi tới từ bên đó."
"Ừm. Tài xế đi đường khác."
Lư Cảnh Hàng nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tươi cười của Văn Lạc, làn da trắng ngần vốn có của y đã đỏ ửng vì phơi mình trong gió tuyết.
"Không phải... anh đã dặn em đừng đón anh sao."
"Lối đi của khu chung cư chúng ta chưa được quét tuyết, em sợ nó quá trơn." Văn Lạc quan sát Lư Cảnh Hàng, "Nhưng hình như anh không sao, hôm nay anh uống ít à?"
"Ừm, hôm nay trưởng phòng không tới, anh uống ít."
"Không uống nhiều là được rồi, nếu anh uống như ngày đó, sợ rằng sẽ rất khó để đưa anh về nhà."
Văn Lạc được bọc kín mít như một quả bóng, từng luồng hơi trắng toả ra trong mỗi lần y nói chuyện.
Lư Cảnh Hàng không thể phân biệt rõ cảm giác tràn ngập trong lòng anh lúc này là chua hay ngọt, anh chỉ cảm thấy toàn bộ lồng ngực của mình đang căng phồng bởi chính cảm xúc này.
"Em đợi bao lâu rồi? Em lạnh không?" Anh lấy tay áp vào hai bên mặt của Văn Lạc, "Đóng băng rồi này."
"Không lạnh, anh xem, em mặc quần áo rất dày." Văn Lạc vươn đôi bàn tay được đeo găng cho Lư Cảnh Hàng xem.
Lư Cảnh Hàng không nói gì, ôm vai Văn Lạc: "Về nhà đi, về nhà rồi nói tiếp."
Ngày tam cửu*, đêm rét buốt, nhà nào có máy sưởi chính là thiên đường. Văn Lạc bật đèn trong phòng khách và than nhẹ: "Lạnh quá."
[*] Ngày tam cửu: bản gốc là 三九天 Tam cửu thiên, ở Trung Quốc người ta hay nói tam cửu thiên/ ngày tam cửu ý chỉ giữa mùa đông (khoảng 19/12-27/12 sau Đông Chí), vì mình không biết rõ cụm từ 'tam cửu thiên' có nằm trong thành ngữ/ tục ngữ nào hay không nên vẫn để nguyên, vì hình như có câu cửa miệng như 'tam cửu thiên hát khương thang – nhiệt tâm trường' hay 'tam cửu thiên ngật băng côn – hàn liễu tâm'.
"Ai vừa rồi nói với anh là không lạnh?" Lư Cảnh Hàng treo áo khoác, chọt thủng lời nói dối của y.
"Cũng còn được, không lạnh lắm." Văn Lạc nói thêm, cởi bỏ từng món giữ ấm trên người xuống, "Em pha cho anh ly nước mật ong nhé."
"Không gấp." Lư Cảnh Hàng nắm lấy tay Văn Lạc, mặc dù đã đeo găng nhưng tay y vẫn lạnh cóng.
"Em chờ anh lâu rồi đúng không." Lư Cảnh Hàng bao phủ đôi tay Văn Lạc trong lòng bàn tay mình, trầm giọng hỏi.
"Không có đâu." Văn Lạc nhìn anh, cố ý chọc ghẹo anh, "Hình như anh cảm động hả? Đừng có cảm động, em chỉ sợ anh bị ngã, ngã rồi không đứng dậy nổi, cuối cùng lại để người chăn nuôi phải hầu hạ anh."
Lư Cảnh Hàng cúi đầu cười, không lên tiếng.
Sao anh có thể không cảm động đây em.
Em đối với anh tốt đến thế mà.
Anh rõ ràng là... một câu cũng chẳng thể cho em.
"Được rồi, tay em không lạnh nữa. Em pha nước mật ong cho anh."
Văn Lạc không đợi Lư Cảnh Hàng nói gì đã rút tay ra đi vào phòng bếp, một lúc sau mang theo ly nước mật ong bước ra ngoài.
"Anh uống đi." Văn Lạc lấy chiếc thìa khuấy ra, đưa ly cho Lư Cảnh Hàng.
Nước mật ong ấm áp, nhiệt độ vừa phải. Lư Cảnh Hàng không vội uống hết, từ từ nhấm nháp từng chút một trong khoang miệng.
Nước chảy ào ào trong phòng bếp, không biết Văn Lạc đang bận rộn việc gì trong đó. Nghe tiếng nước chảy, Lư Cảnh Hàng chỉ cảm thấy cõi lòng đều nhuốm màu nồng ấm bởi hương vị ngọt ngào của mật ong, trái tim anh ở giây phút này đây không thể dung nạp thêm một ai khác nữa.
Lạc à, ở bên anh đi.
Hai ta ở bên nhau đi.
Cong thì cong, anh không xem mắt nữa, anh không kết hôn nữa, anh cũng không quan tâm cái gì gọi là thẳng nam nữa.
Anh chỉ muốn cùng em ở bên nhau.
"Anh uống xong chưa?" Văn Lạc ló đầu ra khỏi phòng bếp, "Anh đưa ly cho em đi."
"À, xong ngay đây." Lư Cảnh Hàng thu lại dòng tâm tư, ngẩng đầu uống hết phần còn lại, đưa ly cho Văn Lạc.
Văn Lạc rửa ly xong đi ra, thấy Lư Cảnh Hàng vẫn đang ngẩn người ngồi bên cạnh bàn ăn.
"Anh nghĩ gì trong đầu đó?" Văn Lạc bước đến và hỏi anh, "Anh ở lại chỗ em sao?"
"Hửm? Ừm." Lư Cảnh Hàng lơ đễnh trả lời.
"Vậy chúng ta làm gì đây? Xem phim sao, hay xem chương trình giải trí? Anh không cần làm việc, đúng không?"
"Ừm..." Lư Cảnh Hàng chỉ 'ừm ừm', nhìn Văn Lạc đi tới bên cạnh, lại nắm lấy tay Văn Lạc.
Văn Lạc sửng sốt. Người này vẫn là uống quá nhiều rồi.
"Anh sao vậy?" Y hỏi.
"Anh không sao." Lư Cảnh Hàng nhắm mắt, đặt trán lên tay y rồi nhẹ nhàng cọ cọ.
"Thế thì tại sao đột nhiên làm nũng với em rồi." Giọng Văn Lạc dịu đi một chút khi Lư Cảnh Hàng đặt cái trán nóng hầm hập vào tay y, "Anh làm sao vậy? Uống rượu nên khó chịu à?"
"Không phải." Lư Cảnh Hàng ngẩng đầu lên và cười với Văn Lạc, "Chỉ là cảm thấy em cực kỳ cực kỳ tốt."
"Thì ra vẫn bị em làm cho cảm động à." Văn Lạc cười nói, "Nếu biết anh dễ cảm động như vậy, mọi khi em nên chờ anh thêm vài lần nữa."
Lư Cảnh Hàng mỉm cười, dùng lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay y.
"Ban nãy em có gửi WeChat cho anh không?" Lư Cảnh Hàng ngẩng đầu nhìn y, "Hôm nay anh quên mang theo cục sạc dự phòng, điện thoại bị sập nguồn."
"Ừm, em có gửi, hỏi anh đã ăn xong chưa, đón xe được không, anh đều không trả lời, em còn nghĩ có khi nào vì em hỏi nhiều quá nên anh cố tình tắt máy tránh em." Văn Lạc nói.
Lư Cảnh Hàng cười hì hì: "Anh có con nít như vậy sao?"
"Anh nghĩ gì thế, đương nhiên anh có rồi."
Em ấy nói có vậy thì có. Em ấy nói gì cũng đúng.
"Về sau anh nhất định mang theo sạc dự phòng, anh sẽ trả lời tất cả WeChat của em." Lư Cảnh Hàng nói vô cùng nghiêm túc.
"Thật ngoan." Văn Lạc xoa đầu anh.
"Lạc."
"Hửm?"
"......" Lư Cảnh Hàng hé miệng, nhưng lại nuốt trở lại những lời nói đã toan tính trong lòng, "Ừm... Không có gì."
Vẫn nên chờ một chút, chờ một chút thôi, chờ anh giải thích rõ ràng với gia đình, chờ anh giải quyết ổn thoả mọi việc, chờ tất cả ổn định và suôn sẻ, anh sẽ toàn tâm toàn ý thương em.