Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 22: Thức tỉnh



Rất bình thường, vốn dĩ nên như vậy.

Văn Lạc yên lặng ăn cơm, thức ăn nhai trong miệng, lại chỉ thấy nhạt nhẽo vô vàn.

Anh ấy luôn muốn xem mắt, tìm một cô gái ngoan, tính cách tương đồng và sẵn sàng thấu hiểu cho công việc bận rộn của anh, cưới vợ, sinh con, để bố mẹ được an hưởng tuổi già, để bản thân có được hạnh phúc bình dị nhất.

Chỉ là người bạn bình thường thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chơi, không nên có thêm bất cứ điều gì, tất cả đều không nên.

Không có gì đáng ngạc nhiên.

Cũng không có gì... Nhưng sao đau đớn quá.

Văn Lạc gắp thêm một đũa rau, lùa toàn bộ phần cơm còn sót lại trong bát vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống.

"Tôi ăn no rồi." Văn Lạc đứng dậy, "Anh từ từ ăn nhé."

Y dường như ăn rất ít tối nay. Cũng dường như rất ít lên tiếng.

Lư Cảnh Hàng nhìn Văn Lạc mang bát đũa vào phòng bếp, sau đó từ phòng bếp đi tới bên bàn máy tính, cả quá trình ánh mắt không hề rơi vào anh.

Bình thường cậu ấy không ăn ít như vậy... Nếu ngày thường mình không chủ động khơi chuyện, cậu ấy vẫn sẽ lặng thinh như vậy sao?

Thế nhưng... mình lại không nhớ ra.

... Có phải vì mình muốn đi xem mắt, nên cậu ấy không vui?

Chẳng lẽ cậu ấy cũng đối với mình...

Lư Cảnh Hàng ngẩng đầu nhìn Văn Lạc, chỉ có thể thấy được bóng lưng của Văn Lạc ngồi trước máy tính.

Đừng nghĩ nữa, nghĩ cái đó để làm gì.

Lư Cảnh Hàng buộc bản thân phải cắt đứt những suy nghĩ linh tinh trong lòng.

Chắc chắn cái gì cũng không có khả năng, đừng quá đặt nặng suy nghĩ vào cậu ấy.

Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.

Không nên có sự khác biệt giữa cậu ấy và Đường Băng.

*

Hai ngày đi công tác, Lư Cảnh Hàng luôn trong trạng thái thất thần, khi bàn chuyện làm ăn với khách hàng cũng mất tập trung, sau khi nói qua quýt những việc quan trọng thì không tiếp tục trò chuyện nữa, hoàn toàn khác xa với phong cách 'đoá hoa giao tiếp' của anh trong quá khứ.

Thật ra cũng không có sự kiện gì lớn đáng để tâm trạng tụt dốc, Văn Lạc đối với anh cũng không có gì thay đổi, hai người vẫn như cũ nhắn vài câu linh tinh nhỏ lẻ trên WeChat.

Mà xem mắt, tìm kiếm đối tượng chính là sự thật, nếu không anh sẽ không nhờ mọi người giúp mình để ý những cô nàng độc thân ở khắp mọi nơi.

Nhưng có gì đó cứ mãi vướng mắc trong lòng, anh không thể nào nêu rõ được.

"Giám đốc Dương đi vắng sao?... Đi công tác? Tôi có hẹn với giám đốc Dương tối nay cùng nhau dùng bữa, giám đốc Dương quên rồi?... À, không sao, không sao, công việc quan trọng mà, không sao đâu... Vậy thì buổi trao đổi kỹ thuật ngày mai... Cũng huỷ đúng không, được, được, tôi biết rồi, không sao cả, vậy khi nào giám đốc Dương rảnh rỗi chúng ta sẽ gặp sau, được, được, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Lư Cảnh Hàng kéo vali đứng ở giữa sảnh đến, nhìn mọi người vội vã đi qua đi lại xung quanh có hơi sững sỡ.

Anh vừa xuống tàu hoả và đến thành phố nơi công ty của giám đốc Dương đặt trụ sở, thậm chí còn chưa rời khỏi nhà ga. Bây giờ bữa cơm hay buổi họp đều bị 'bom hàng', trong một lúc không biết nên đi đâu về đâu.

Hôm nay thứ tư, anh định quay lại Bắc Kinh sau khi kết thúc cuộc thảo luận vào thứ năm, nhưng tình hình hiện tại...

Chỉ có thể quay về thôi.

Không có chỗ ngồi, Lư Cảnh Hàng đành chọn một góc đứng tạm, bật điện thoại lên tìm vé máy bay trở về Bắc Kinh. Vé cũng không đắt, cất cánh lúc bảy giờ và hạ cánh lúc chín giờ. Lư Cảnh Hàng đặt vé, kiểm tra thời gian, ra khỏi nhà ga, bắt taxi và đi thẳng đến sân bay.

Máy bay hạ cánh đúng giờ. Lư Cảnh Hàng bật điện thoại sau một thời gian dài tắt nguồn, vô số tin nhắn lần lượt hiện ra. Anh bỏ qua tin nhắn quảng cáo và trả lời một vài tin nhắn WeChat liên quan công việc, đột nhiên phát hiện trên ảnh đại diện của Đường Băng cũng có chấm đỏ.

『 Đường Băng Côn Nhi: Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng! 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Mày xem tao đã thấy ai! 』

『 Đường Băng Côn Nhi: [Hình ảnh] 』

Lư Cảnh Hàng nhấp vào bức ảnh để xem, chụp rất mờ, khung cảnh xung quanh hầu như nhìn không rõ, giữa bức ảnh có một bóng người mơ hồ, có vẻ là... Văn Lạc.

『 Lư Cảnh Hàng: Có phải là Văn Lạc không? Mày đang ở đâu? 』

Đường Băng trả lời rất nhanh.

『 Đường Băng Côn Nhi: Lâu như vậy mới trả lời, mày làm gì đó? Mày đoán xem tao ở đâu. 』

Lư Cảnh Hàng lại xem kỹ bức ảnh một lần nữa.

『 Lư Cảnh Hàng: Quán bar? 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Ờ, quán bar, nhưng chỉ dành cho tụi tao. 』

Gay? Văn Lạc đến quán bar dành cho gay? Lư Cảnh Hàng ngơ ngác nhìn điện thoại, chân không cất bước nổi.

Đường Băng vẫn đang gửi tin nhắn cho anh.

『 Đường Băng Côn Nhi: Bây giờ mày trả lời tao vẫn còn kịp đấy, trễ một chút nữa thôi, có khi cậu ấy bị người ta lừa đi rồi. 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Người anh em đi cùng cậu ấy cũng rất đẹp trai. 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Hình như hai người nói chuyện rất vui vẻ, tao thấy cậu ấy còn cười nữa kìa. 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Hàng, rốt cuộc mày nghĩ thế nào? Mày đối với người ta cuối cùng có hay không? Nếu mày nói có, một câu thôi, tao giúp mày cản lại. 』

Cuối cùng có hay không... Cuối cùng có hay không?

Lư Cảnh Hàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trong lòng rối bời.

Thật ra mấy ngày nay anh vẫn luôn hỗn loạn, về sớm hơn dự kiến anh còn quên nói một tiếng với Văn Lạc.

Anh cầm chiếc điện thoại nóng bỏng tay đứng chết lặng giữa đám đông, gõ được vài từ rồi xoá đi, sau khi suy nghĩ vài giây, anh gõ lại những từ đã xóa, dừng một lúc lại xoá hết.

Mỗi khi anh không ở đây, cậu ấy thật sự cảm thấy cô đơn...

Điện thoại rung lên từng hồi, khiến Lư Cảnh Hàng tỉnh táo trở lại.

『 Đường Băng Côn Nhi: Bọn họ đứng lên rồi! Hình như sắp đi kìa! 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Mày phải biết hai người đàn ông đi ra từ gay bar sẽ làm gì tiếp theo chứ! Cơ hội cuối cùng cho mày! 』

『 Đường Băng Côn Nhi: [Hình ảnh] 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Nếu mày vẫn không nói, tao chỉ dừng lại tại đây, tao không có tư cách phá hỏng chuyện tốt của người khác. 』

『 Đường Băng Côn Nhi: Tự giải quyết cho tốt đi, người anh em. 』

Là một bức ảnh khác. Lư Cảnh Hàng bấm xem.

Lần này rõ ràng hơn so với tấm hình trước một chút, mặc dù chỉ có bóng lưng, nhưng thật sự chính là Văn Lạc.

Văn Lạc đi bên cạnh một người đàn ông lạ mặt.

Tay của người đàn ông đặt trên vai Văn Lạc.

Lư Cảnh Hàng hít sâu một hơi, thật lâu sau mới thở ra.

『 Lư Cảnh Hàng: Cảm ơn mày, Băng Nhi. 』

『 Lư Cảnh Hàng: Tao sẽ tự giải quyết. 』

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Lư Cảnh Hàng không thấy Đường Băng trả lời nữa, khoá màn hình, tiếp tục ra khỏi sân bay.

Đầu óc của anh trống rỗng, những bước đi chệnh choạng mà nặng nề.

Giải quyết. Hai từ này tương đương hai câu hỏi, tại sao điều này không nên xảy ra và tại sao phải xen vào.

Nhưng mày là gì đối với Văn Lạc, bạn cùng lớp? Hàng xóm? Bạn bè?

Đường Băng không có tư cách phá hư chuyện tốt của người khác, còn mày có sao?

Hả? Lư Cảnh Hàng, mày có sao?

Mày không có, mày giống với Đường Băng, đối với Văn Lạc, mày chỉ là một người bước ngang qua đời cậu ấy, không một lần dừng chân, chẳng phút giây ngoảnh lại.

Giống như Đường Băng đi được 50 bước, còn mày thì đi được 100 bước.

Nhưng có lẽ bởi vì đi ngang qua cuộc đời cậu ấy mà chẳng hề vay mượn, nên nợ nần được đong bằng cảm giác.

Trái tim anh không thể yên ổn, vừa bồn chồn, vừa vội vã, mọi cảm xúc giằng xé khiến lồng ngực anh như muốn vỡ tung.

Nghĩ cách đi, Văn Lạc cùng người đó phải đi rồi.

*

Hơi giống anh ấy. Dáng người cũng rất cao, khuôn mặt có vài phần tương tự.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông lạ mặt này, trong đầu Văn Lạc nghĩ như vậy.

Mặc dù y vẫn cảm thấy không quen khi người đàn ông đặt tay lên vai, nhưng không sao cả, không quá phản cảm là được rồi.

Người đàn ông mở cửa quán bar, rất lịch sự để Văn Lạc đi trước, Văn Lạc cũng mỉm cười cảm ơn.

Người này, có lẽ cũng sẽ dịu dàng.

Giống anh ấy.

Cuối mùa hạ, gió về đêm không còn oi bức nữa. Văn Lạc đi theo người đàn ông trong bãi đỗ xe, bỗng nhiên cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên.

『 Lư Cảnh Hàng: Lạc à, em không ở nhà sao? Tôi về Bắc Kinh rồi, nhưng tôi không tìm được chìa khoá. / đáng thương 』

Văn Lạc xem tin nhắn trên điện thoại, dừng bước.

『 Lạc: Anh đang ở đâu? Trước nhà sao? 』

『 Lư Cảnh Hàng: Ừm, em ra ngoài sao? Khi nào em về vậy? 』

Chìa khoá của Lư Cảnh Hàng đều bị xâu thành chuỗi, nếu tìm không thấy, vậy cả hai nhà cũng không vào được. Văn Lạc ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đứng không xa ở trước mặt đang dừng chân chờ y.

"Thật xin lỗi." Văn Lạc tiến lên vài bước, đi tới trước mặt người đàn ông, "Tôi đột nhiên có việc, hôm nay... có thể không được."

"Em có gấp không?" Người đàn ông có vẻ tính tình rất tốt, không tức giận mà chỉ tiếc nuối hỏi.

"Ừm, có hơi gấp." Văn Lạc nói, "Tôi thật sự rất xin lỗi."

"Vậy chúng ta... để lại WeChat đi."

WeChat... Văn Lạc do dự một chút.

"Vẫn không cần đâu. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại ở đây."

*

Lư Cảnh Hàng ngồi ở cầu thang với điếu thuốc trên tay.

Những năm gần đây, anh hầu như không đụng vào thuốc lá, vốn dĩ trên người cũng không có. Trùng hợp hôm nay hẹn gặp giám đốc Dương, anh mang theo hai gói xem như quà gặp mặt, nhưng không có dịp lấy ra, cho nên vẫn còn nguyên vẹn đặt trong vali theo anh về tới Bắc Kinh.

Xem ra hôm nay số mệnh an bài muốn anh phải buồn phiền, thuốc lá cũng giúp anh chuẩn bị luôn rồi.

Lư Cảnh Hàng xoay bật lửa mua được từ tạp hoá ven đường, nhìn dầu bên trong hết đi lên rồi chạy xuống, rít một hơi thuốc thật sâu rồi chậm rãi nhả ra một làn khói xám.

Lần này thức tỉnh được rồi chứ?

Mày sẽ để ý Đường Băng đến gay bar sao?

Mày sẽ để ý Đường Băng cùng ai thuê phòng sao?

Mày sẽ để ý Đường Băng cùng ai yêu đương sao?

Lư Cảnh Hàng cúi đầu, ngơ ngác nhìn bụi thuốc lá rơi trên mặt đất.

Anh nhìn không nổi dáng vẻ Văn Lạc cùng người đàn ông đó ở bên nhau.

Anh không muốn Văn Lạc cũng sẽ nói cười với người đàn ông khác.

Anh chịu không được Văn Lạc sẽ bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực...

Sẽ phát điên vì ghen ghét.

Đã đến lúc thức tỉnh, trò chơi tự lừa dối bản thân nên kết thúc.

Anh đối với Văn Lạc, chính là loại thích đó.

Tác giả có điều muốn nói:

Đường Băng: Tôi đã nói tôi là thần trợ công mà! Mau khen tôi coi!

___________________

Q: Từ chương sau sẽ đổi xưng hô cho Văn Lạc thành 'em-anh' nhé, vì Văn Lạc đã gọi Lư Cảnh Hàng là 'Cảnh Hàng' rồi~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv