Một Giây Thành Thiên Vương

Chương 43: Đại thiên vương đi



Phần đông ngôi sao đều có ít nhiều bạn bè ngoài vòng giải trí, bên trong công ty quả thật cũng không có văn bản nào quy định ngôi sao không được làm bạn với fan của mình, Lý Văn Bác không thể nào phản bác, chỉ phải trầm giọng nói: “Thế thì thế nào, ra khỏi nơi này cậu vẫn là ngôi sao, cậu không thể nào ở đây cả một đời.”

Lý Văn Bác không phải Thẩm Tuất, cách hành xử, suy nghĩ của anh lý trí hơn người khác rất nhiều. Thẩm Tuất biết những gì anh nói là sự thật, cũng không có cãi lại làm gì, ngược lại hướng về phía Lạc Thần mỉm cười: “Không thành vấn đề, tuy là không thể ở đây mỗi ngày, nhưng ngẫu nhiên đến đây vẫn được mà.”

Chẳng biết lời này của anh có dùng để an ủi Lạc Thần hay không nữa, Lạc Thần giương mắt nhìn về phía Thẩm Tuất, Thẩm Tuất thấy vậy vươn tay ra vỗ mạnh lên vai cậu, cười ha hả lại bồi thêm một câu: “Huống chi Đường Đường cũng sẽ đến thăm tôi, có đúng không?”

Bị đại Thiên Vương hỏi, Lạc Thần sửng sốt hồi lâu, cậu đưa mắt nhìn quanh mấy người trong phòng, cũng thấy tất cả ánh mắt đều tập trung lên người mình, vội vàng gật đầu. Gật đầu là gật đầu thế, nhưng một fan bé nhỏ không thân phận như cậu nếu mà chạy đến tổng bộ công ty giải trí, thật sự có thể gặp được đại Thiên vương sao, có khi nào lại bị bảo vệ ném ra ngoài không nha!

Cậu thấy trên mạng fans nào cũng bảo muốn gặp thần tượng thật khó thật khó mà.

Lạc Thần nghĩ đến tương lai của mình mà tháo mồ hôi, ánh mắt lãnh lệ của Lý Văn Bác cũng từng chút từng chút rút xuống, anh đưa ánh mắt nhìn Thẩm Tuất và Lạc Thần hồi lâu mới ngưng mắt nhìn nghệ nhân dưới tay mình, nhíu mày nói: “Kỳ thật cậu có chuẩn bị trước là tôi sẽ đến đây đúng không.”

Thẩm Tuất vội vàng nghiêm trang vẫy tay: “Anh Lý đại giá đến đây, thật sự là đánh giá cao em quá.”

Lý Văn Bác sớm quen tính tình của Thẩm Tuất, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi quả là đánh giá cao cậu lắm, mới bồi dưỡng cậu đến mức này.”

Biết Lý Văn Bác lại chuẩn bị lải nhải đến đề tài trước đây, Thẩm Tuất hít hít mũi, hiếm mới hào phóng không phản bác gì thêm, ngoan ngoãn chờ đợi bài ca dài ngoằn ngoèo của Lý Văn Bác. Nhưng anh đứng đó chờ mãi cũng không nghe Lý Văn Bác nói ra câu gì mang ý khiển trách cả, ngược lại nghe thấy lời nói ngắn ngủi của anh ta: “Quan hệ giữa cậu và cậu ta tự cậu xem rồi tính đi, đừng có gây phiền toái cho anh nữa là được.”

Một câu này của Lý Văn Bác thật sự là quá hào phóng, trong lòng Thẩm Tuất nhẹ nhàng “hửm” một tiếng: “Anh Lý, anh không quản em nữa?”

“Quản?” Lý Văn Bác trầm giọng, kỳ quái: “Chuyện cần quản thúc trên người cậu quá nhiều, cậu thật sự muốn anh quản cậu?” Dứt lời, ánh mắt anh cũng nặng nề xuống, ha ha nói: “Nếu đưa về năm năm trước, chắc anh còn quản, nhưng mà cái tính của cậu…”

Nói tới đây, Lý Văn Bác bỗng im bặt, trong đầu bỗng loáng thoáng hiện ra một bóng dáng, tính tình của người kia cũng đặc biệt độc lập như Thẩm Tuất vậy, lúc làm gì cũng vừa nhị vừa cứng đầu, dù người khác có hao phí bao nhiêu công sức hay lời nói cũng không thể làm người nọ thôi quyết tâm, nhưng mà loại người như vậy cố tình đều là Thiên vương siêu sao trên tay anh, nhưng thời khắc huy hoàng nhất của một ngôi sao bất quá cũng là như vậy.

Lý Văn Bác khó được trầm mặc, nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Tuất chẳng nói gì, phảng phất như sợ hãi mất đi điều gì đó. Phía Thẩm Tuất thấy Lý Văn Bác đồng ý, vui vui vẻ vẻ kéo Lạc Thần qua, lấy giấy bút nhanh chóng viết địa chỉ với số điện thoại cá nhân lên, ngay cả cách liên hệ với ba vị trợ lý chuyên dụng cũng viết hết cho Lạc Thần, viết xong mới nhìn Lạc Thần cười hì hì: “Này, em thấy đó tôi đã báo cáo quan hệ của hai ta cho người đại diện luôn rồi, tới lúc đó nếu tìm không được tôi trên trò chơi, có thể trực tiếp tới cửa, đừng quên nha!”

Lạc Thần nghe thế liền sửng sốt, cầm lên cách thức liên hệ nhìn vài lần, lúng ta lúng túng nói: “Như vậy là được sao?”

“Đương nhiên rồi, em tới thành phố A đi tôi sẽ mời em ăn mì nước.” Thẩm Tuất gật đầu, còn không quên bồi thêm một câu: “Thành phố A có chỗ bán mì nước ngon lắm, lần trước tôi với Đường Lê Hân đi ăn một bát, chỉ tiếc cái tên Tiểu Đường kia không biết hưởng thụ gì hết, hẹn một bữa cũng khó, em đừng học theo cậu ta!”

Hai ngày nay Lạc Thần và Thẩm Tuất ở chung, đại Thiên vương không biết đã lảm nhảm bêu rếu bao nhiêu siêu sao bên cạnh mình rồi. Lạc Thần nghe vậy cũng cười khẽ, cẩn thận cất kỹ tờ giấy ghi thông tin liên hệ.

Tình hình trong phòng là đang độ chia ly, mà bên ngoài phòng thì lại có một người lặng lẽ nấp ngay cửa phòng nghe lén, chỉ tiếc là hiệu quả cách âm của phòng này tốt quá, cô nghe mãi cũng chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ nào là “Trở về” nào là “Ngôi sao” thôi, còn lại chả nghe được gì.

Chu Tiểu Nghi vốn là tới hóng chuyện, nếu như mọi khi cô muốn nghe chuyện cũng chỉ cần tìm Lạc Thần hỏi thẳng thôi, nhưng lúc này ngay cả người đàn ông tinh anh kia cũng đang trong phòng Lạc Thần, cô cứ thế xông vào nhìn sao cũng thấy đến là vô duyên.

Haizz, nhìn người đàn ông tinh anh kia sao cũng thấy giống như thành phần thành công trong xã hội, điều kiện vật chất tinh thần đều tốt cả a, nếu mà cô cứ tùy tiện xông vào kiểu gì cũng bị xem thường. Chu Tiểu Nghi túm túm góc áo ngượng ngùng, nhìn cái cách ăn mặc của mình hôm nay này, lại so sánh với bộ dạng người đàn ông kia, bỗng dưng cảm thấy bản thân thật là thê thảm.

Cũng không biết người này có phải địa thần trong trò chơi không, nếu không phải thì tại sao người này lại vào phòng Lạc Thần, chẳng lẽ trong phòng ngủ của Lạc Thần lại có một nhân vật lớn khác còn phiền toái hơn cả người kia?

Chu Tiểu Nghi là một người sống ở tỉnh lị, lúc đối diện với mấy người tai to mặt lớn hoàn toàn chẳng biết ứng xử ra sao, cuối cùng vẫn là bạn học lão Vương – ở phòng ngủ cạnh phòng Lạc Thần – đẩy cửa ra tò mò nhìn cô nàng vừa tựa cửa nghe én vừa nhăn nhó kia, cực kì kinh ngạc kêu lên: “Ể?! Không phải là Chu Tiểu Nghi đó sao, sao cậu lại đến ký túc xá nam thế?”

Giọng lão Vương cực kì to, vang dội hơn cả giọng của Trần Vũ Phi, làm Chu Tiểu nghi giật mình vội đưa ngón tay lên.

“Suỵt –” Nói đùa! Chuyện đến phòng ngủ nam có cần phải lớn tiếng thế không, làm thế mặt mũi cô biết nhét đi đâu!

Chu Tiểu Nghi liều mạng chớp mắt ra hiệu cho lão Vương, lão Vương thấy thế mới ngầm nói một tiếng kì quái, thò người đến cạnh Chu Tiêu Nghi mà nói: “Tôi nói Tiểu Nghi này, mới sáng sớm cậu chạy đến đây làm gì nha, còn nhìn lén phòng ngủ bọn lão Trần hăng say như vậy, đừng bảo là thầm mến Tiểu Thần tử bên đó nhé?”

Lão Vương không mở miệng nói thì tốt, vừa nói liền làm Chu Tiểu Nghi nghẹn lời, Chu Tiểu Nghi lập tức mở to hai mắt, uy vũ trừng lão Vương một cái, mắng: “Em gái cậu chứ dám bảo bà đây thầm mến Lạc Thần, cậu thấy bà giống thể loại sẽ thầm mến đứa khác lắm à?”

“Nhưng bình thường cậu quen thân với Tiểu Thần tử lắm còn gì.” Lão Vương cười hì hì nói: “Không thì vừa rồi cậu nhìn cái gì, tôi thấy rõ ràng cậu đang lén lút nhìn phòng lão Trần mà.”

“Đâm chết giờ như tui mà bảo là rình coi hả!” Chu Tiểu Nghi không phục: “Còn có Tiểu Thần tử kia á, chị đây thầm mến cậu ta làm gì, mặt mũi cậu ta không hạp khẩu vị của chị, nhiều lắm cũng là khuê mật!”

“Ây yoo, cậu đừng có chối, cậu dám nói với tôi lúc nãy không nhìn lén đi?” Lão Vương hừ hừ, bỗng nhiên lại hét thảm một tiếng, “Ai nha Chu Tiểu Nghi cậu dám đánh tôi!”

Bọn trai gái nói chuyện với nhau cũng đã quen hỉ hả ồn ào rồi, cũng chả ai tính toán nhỏ nhặt gì, Chu Tiểu Nghi nhìn cái nụ cười gian manh của lão Vương trong lòng thầm mắng, trợn trắng mắt nhìn trời, nói: “Cậu nhìn coi có chỗ nào giống tui đang thầm mến Tiểu Thần tử nào, trợn to cặp mắt tó của cậu lên mà nhìn cho rõ nhé, người thích Tiểu Thần tử đang ở trong đó đó kìa.”

Cô nàng vừa nói xong liền cực kì dũng cảm chỉ thẳng vào phòng Lạc Thần, chỉ tiếc cách một cái cửa cũng không thấy được tình huống bên trong như nào, ngược lại là người bên trong nghe tiếng khắc khẩu ở ngoài cửa, ôm bụng cười ha ha.

Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn thoáng bạn cùng phòng với đại Thiên vương – đang cười đến tuột HP, sờ sờ mặt mình, cậu lớn lên rất có duyên con gái quả là đúng, nhưng mà nhiều nữ sinh như vậy cũng chỉ mình Tây Tử dám thổ lộ, không lẽ mấy cô nàng khác đều xem cậu như “khuê mật” trong miệng Chu Tiểu Nghi?

Bộ dạng cậu thật sự làm người ta cảm thấy thế sao?

Lạc Thần câm lặng, nhưng hiện tại có Thẩm Tuất ở bên trong, sau cùng cậu vẫn không có mở cửa để Chu Tiểu Nghi vào. Chu Tiểu Nghi bị lão Vương trêu chọc đến khó xử, cuối cùng căm giận dậm chân đi, trả lại sự yên tĩnh cho phòng ngủ. Mãi đến lúc tối 11 giờ khi trường học sắp đóng cổng, Thẩm Tuất mới cùng Lý Văn Bác xuống lầu, ngồi vào xe mui trần màu đỏ của người kia lái đến.

Lần này ra đi rồi cũng chả biết sẽ mất bao lâu mới gặp lại, Lạc Thần xuống lầu nhìn theo Thẩm Tuất đang vào xe. Trước khi xe khởi động, đại Thiên vương còn không quên kéo cửa xe xuống phất tay tạm biệt Lạc Thần, chỉ tiếc là anh luôn luôn sợ lạnh, vừa mở cửa kính xuống liền bị gió lạnh ập vào mặt đến run rẩy cả người. Thẩm Tuất quấn kỹ khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một cặp mắt sáng rực nhìn Lạc Thần.

Giờ này khắc này, có được một người nhìn mình như vậy đã mỹ mãn lắm rồi. Lạc Thần vui vẻ cười theo, nhìn xe chạy qua con đường trước mặt, mất hút giữa bóng tối mịt mờ.

Thẩm Tuất tới cũng nhanh, đi cũng cực kì mau chóng, việc anh tới thăm tựa như một giấc mơ của Lạc Thần vậy, mà lúc tỉnh mộng rồi, rất nhiều thứ sẽ lại trở về quỹ đạo. Sau khi Dương Quang Đường và Đại tương du kết hôn, Chu Tiểu Nghi – chạy đến phòng ngủ nam dò hỏi nhưng thất bại – liền túm cổ Lạc Thần hỏi về bộ dạng, phong cách của đại thần, bị Lạc Thần mơ mơ hồ hồ khó khăn lắm mới lừa qua ải. Mà nói về hiện thực, mắt thấy mùa đông đã đến, học kì đại học cũng đến cuối, rồi kỳ thi cũng lặng lẽ đến gần, toàn trường đều tiến vào trạng thái chuẩn bị lâm thời chiến đấu, Lạc Thần cũng bớt thời gian chơi game lại, bắt đầu ôn tập trước kì thi.

Đây đại khái cũng đã là lần dự thi tự luận cuối kỳ cuối cùng của Lạc Thần. Hiện tại cậu đã là học sinh năm ba, học kỳ tiếp theo cũng sẽ tiến vào giai đoạn thực tập rồi, rất nhiều chuyện cũng chậm chạp sắp xếp, thăm dò.

Mà so với việc học của Lạc Thần, công việc của đại Thiên vương lại càng bát diện linh lung hơn. Lần này Diệp Chính Vinh tìm anh tâm sự, cũng không ngoài chuyện của Diệp Loan. Chuyện Diệp Loan là con riêng của Diệp Chính Vinh tuy là hiếm có người biết, nhưng không khéo đại Thiên Vương lại là một trong số đó, Thẩm Tuất tất nhiên báo cáo hướng đi gần đây của Diệp Loan cho Diệp Chính Vinh, ai ngờ mới vừa nói xong đó, lúc ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Tô Cù.

“Buổi tối đến nhà tôi chơi đi!” Tô Cù tùy tiện mời, còn không quên bồi thêm một câu, “Lần này Diệp thiếu cũng đến, nghe nói Tiểu Đường cũng sẽ lại đây, thiếu gia đây hiếm lắm mới mời khách, cậu có tới hay không đây?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv