Trong đại đường an tĩnh trang nghiêm, sát tường là một bàn bát tiên được đặt chính giữa bên trên là một tấm ảnh đen trắng, trên ảnh chụp là một người trẻ tuổi mặt mày anh đĩnh, ngũ quan tuấn tú, khóe môi treo lên một nụ cười như có như không.
Các tân khách đều mặc trên người một bộ chính trang đen trắng, một người tiếp một người đi đến dâng hương trước bàn thờ, cơ hồ ánh mắt mỗi người đều dừng lại ở trên tấm ảnh chụp đầu tiên.
Xác thật khá là xinh đẹp.
Đoạn Tông Chi bay ở trước di ảnh của mình nhìn trong chốc lát, hắn chụp ảnh không tính nhiều, mỗi năm sinh nhật đều sẽ chụp một bộ, năm nay 22, nhưng bức ảnh này là hắn chụp vào lúc 20 tuổi, không biết vì cái gì bọn họ lại để tấm ảnh này lên.
Khả năng bọn họ cũng không biết bộ ảnh nào là chụp gần nhất, Tần Khác hẳn là biết, hắn mỗi lần chụp xong một bộ ảnh, Đều sẽ đưa đến tay Tần Khác một bộ.
Nghĩ đến Tần Khác, Đoạn Tông Chi cười khổ một tiếng, Tần Khác biết, nhưng đối với hắn một người khác họ với Tần gia mà nói đặt mua một lễ tang cho hắn đã là phá lệ rồi, lại muốn nhiều hơn...... Cũng không có khả năng.
Hắn nên biết đủ.
Đoạn Tông Chi ở nội viện linh đường bay một vòng, không nhìn thấy Tần Khác, hắn lại tự thuyết phục chính mình, tam gia cả người từ trên xuống dưới một giây cả ngàn vạn, lấy đâu thời gian rảnh rỗi chủ trì tang lễ cho hắn.
Mãn phòng khách khứa biểu tình trang nghiêm, ai ai cũng gương mặt đau đớn kịch liệt lại tiếc hận, Đoạn Tông Chi trợn trắng mắt, hầu hết đại bộ phận người ở nơi này, hắn gặp cũng chưa gặp qua, có thể thấy được tiền là thứ tốt, Tần gia tiền tài quyền thế, đáng giá để bọn họ biểu diễn một phen.
Hắn bay tới nơi được đặt ảnh chụp của mình mà ngồi xuống, chán đến chết mà đung đưa chân.
Trong lư hương đã cắm đầy hương, tro hương rơi vãi một ít ra ngoài lư hương, rất nhanh đã có người tới lau dọn sạch sẽ, Đoạn Tông Chi tâm tư đùa nghịch nổi lên, đối với lư hương thổi một hơi, mới vừa lau sạch xong trên mặt bàn lại rơi xuống một tầng tro.
Sát cái bàn một người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cúi đầu lau sạch tro bị rơi vãi trên mặt bàn.
Đoạn Tông Chi nhớ rõ hắn, hắn là con trai của Ứng thúc quản gia, khi hắn không có ở nhà, bánh trôi chính là do người này chăm sóc.
Đoạn Tông Chi không còn tâm tư trêu đùa người khác, tiếp tục đung đưa chân phát ngốc, không biết Tần Khác đang làm gì.
Khách khứa không biết khi nào rời đi, thời điểm Đoạn Tông Chi hoàn hồn Tần Khác đã đứng ở trước bàn, phía sau hắn, là người Đoạn gia.
Cha mẹ hắn, tiểu sư thúc, còn có những người khác trong võ quán.
Mỗi người hốc mắt đều một trận đỏ hồng, mẫu thân trong tay vò khăn giấy, khóc đến thở không nổi, dựa vào người phụ thân. Trong võ quán bà là quán chủ, mỗi lần bà nói chuyện đều là sấm rền gió cuốn, có ký ức tới nay Đoạn Tông Chi chưa từng nhìn thấy bà rơi nước mắt bao giờ.
Hắn đến bây giờ mới ý thức được một cách rõ ràng, hắn đã chết, cha mẹ hắn cùng người thân của hắn, sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
Nhìn tóc mẫu thân đã trắng một nửa đầu, hắn bỗng nhiên có chút hối hận, việc hắn tử vong không phải là mong muốn của hắn, sự tự trách đang dần bao phủ lấy hắn, nếu, tâm tư nhỏ lại một chút thì tốt rồi.
Đoạn Tông Chi hơi há mồm, hô một tiếng mẹ.
Không ai nghe thấy, bà vẫn khóc như cũ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đoạn Tông Chi từ trên bàn thờ bay xuống dưới, nghĩ lại gần Đoạn mẫu, lại sợ đối với cơ thể bà có cái gì đó không tốt, đành phải không xa không gần mà đứng, nhìn bọn họ.
Phụ thân cùng mẫu thân vì hắn dâng hương, tiểu sư thúc ở phía sau bọn họ, cũng dâng hương.
Tiểu sư thúc đã lớn tuổi rồi cũng không kết hôn, Đoạn Tông Chi đã từng nói qua muốn đưa hắn về dưỡng lão, hiện tại dưỡng không được nữa. Tiểu sư thúc nhìn qua so ba mẹ tốt hơn một chút, Đoạn Tông Chi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cái thở ra này của hắn đến quá sớm.
Hương vừa được cắm vào lư hương, Đoạn Vân xoay người liền cho Tần Khác một cái tát.
"Chát" một thanh âm vang lên, ở trong không gian an tĩnh phá lệ rõ ràng, Đoạn Tông Chi cả người phải nói là quỷ đều choáng váng.
Tiểu sư thúc thân thủ cực tốt, tốt nhất trong toàn bộ võ quan, Đoạn Tông Chi từ nhỏ cũng là cùng hắn học võ.
Tiểu sư thúc đánh người chưa bao giờ vả mặt, hắn nói bàn tay chỉ có thể chọc giận đối phương, không có một chút lực sát thương gì cả.
Hiện tại chẳng những đánh vào mặt Tần Khác, vậy mà dùng bàn tay, chỉ có thể là ông cố ý.
Đoạn Tông Chi trong lòng run sợ mà nghĩ: "Thì ra chỉ là nhìn tốt một chút."
Hắn nhìn nhìn Tần Khác, lại nhìn nhìn tiểu sư thúc, trong lúc nhất thời không biết nên đau lòng cái nào.
Đánh xong còn chưa đủ, tiểu sư thúc cười lạnh một tiếng: "Người đã không còn nữa, Tần tam gia làm bộ dáng này là cho ai xem."
Tần Khác là bộ dáng gì? Đoạn Tông Chi lại nhìn về phía anh, cùng ngày thường cũng không khác biệt quá lớn, muốn nói chính là, càng nghiêm túc.
Khách quan mà nói, Đoạn Tông Chi chết cũng không thể doạ đến Tần Khác, hiện tại đầu tiên là bị vả mặt sau lại bị trào phúng, Tần Khác liền một trận buồn bực.
Đoạn Tông Chi ngơ ngác mà nhìn bọn họ, trăm triệu không nghĩ tới tiểu sư thúc còn có một mặt như vậy, trăm triệu không nghĩ tới Tần Khác thế mà lại nhịn.
Cũng may người Tần gia đều đã ra ngoài, bằng không cho dù anh nhịn, việc này cũng không cho qua dễ dàng như vậy.
Tần Khác nhìn thoáng qua ảnh chụp của hắn, xoay người rời đi, đem không gian để lại cho người một nhà của bọn họ. Đoạn Tông Chi nhìn theo bóng dáng của anh, chắc là, cũng không phải không sinh khí.
Tần Khác vừa đi khỏi ý thức Đoạn Tông Chi liền trở lên mơ hồ, cảm giác này có chút quen thuộc, thời điểm hắn chết đi cũng như vậy, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể ngưng thần, ý thức ngày một trở lên tan rã.
Mở mắt ra một lần nữa đã ở mộ địa.
Tài lực Tần gia được đặt ở đây, mộ viên được đặt ở trên núi, hoàn cảnh ưu việt tầm nhìn trống trải, Đoạn Tông Chi đối với nơi ở trong tương lai của mình rất vừa lòng.
Ngoài mộ viên đỗ không ít xe, một đám bảo tiêu trên người mặc một bộ tây trang màu đen từ trên xe bước xuống.
Bảo tiêu ở Tần gia giống nhau bình thường chỉ mặc thường phục, mặc chính trang như này đều là vì phô trương, trực giác cho Đoạn Tông Chi biết lúc nữa còn có tiết mục gì đó.
Rất nhanh có ba người bị ép quỳ gối trước mộ, ba người đều mặt xám mày tro, một người so với một người càng chật vật hơn, Đoạn Tông Chi nhìn kỹ xem, trong đó một người hình như là người Lâm gia, Lâm gia cũng là một trong bốn họ đứng đầu.
Lâm gia gia chủ khi còn trẻ được mọi người cùng công nhận là một phế vật có gương mặt xinh đẹp, trừ bỏ lớn lên đẹp một chút thì chả được tích sự gì, trời sinh tính phong lưu, lại ỷ vào gia thế Lâm gia cùng gương mặt được trời ưu ái kia của hắn cho nên càng ăn chơi đàng điếm, con trai con gái một đống.
Tuổi lớn cũng không có nửa điểm tiến bộ, nhà người khác sợ anh em bất hoà, Lâm Hoành làm theo cách trái ngược, hắn nuôi cổ, đem những người này bỏ vào công ty, nói đây là những người tài giỏi giúp cho gia tộc.
Đám con riêng của hắn cũng không phụ sự kì vọng đấu với nhau như gà chọi, cố tình lại chẳng có ai được việc, tranh tới tranh đi đã nhiều năm cũng không phân ra thắng bại.
Lâm gia ngày càng chướng khí mù mịt, người ở trong vòng đều đem việc này ra làm trò cười.
Nói lại, Lâm gia có nhiều chi nhánh, Đoạn Tông Chi cũng không nhận ra được mấy người, hắn từ nhỏ đi theo bên người Tần Khác, cũng chỉ chú ý đến những người xung quanh Tần Khác, mấy người này còn chưa đủ tư cách khiến hắn nhớ đến.
Đoạn Tông Chi có thể nhận thức một người trong đó là bởi vì, Lâm gia thiếu gia vẫn được tính là một minh tinh, Đoạn Tông Chi có xem qua một bộ phim điện ảnh của hắn, nội dung về phim võ thuật.
Lâm...... Lâm cái gì?
Lớn lên còn khá xinh đẹp, khó trách có thể làm minh tinh, Đoạn Tông Chi khách quan đánh giá, không hổ là người Lâm gia gối thêu hoa sinh.
(Tôi nghĩ là chỉ vẻ ngoài đẹp đẽ. Mấy bà hiểu rõ ý thì cmt cho tôi biết nha)
Mấy người này bị đè nặng trước mộ của Đoạn Tông Chi dập đầu, cái trán trắng nõn của Lâm thiếu gia rất nhanh liền đỏ lên, hắn ngẩng đầu, hướng phương hướng của Tần Khác nhìn thoáng qua, rất nhanh lại bị ép dập đầu xuống.
Một tiểu mỹ nhân như vậy, thật đáng tiếc
Đoạn Tông Chi nhìn thoáng qua Tần Khác, quả nhiên vẫn là mặt vô biểu tình, mị nhãn vứt cho người mù xem.
Tần Khác nếu đem người mang đến cho hắn, vậy hẳn là cùng cái chết của hắn có quan hệ. Đoạn Tông Chi kỳ thật đến bây giờ đã không còn rõ ràng lắm mình vì sao lại chết.
Tần Khác thường xuyên vì công việc mà xuất ngoại, ngẫu nhiên sẽ dẫn hắn đi dạo.
Ngày đó hắn cùng Tần Khác gặp nhau ở đầu đường có một chút hỗn loạn, gọi người trị an nơi này ra giảng hoà, cũng không phải việc hiếm lạ gì, nhưng việc này cứ cảm thấy có chút không đúng, bọn họ đều không tin việc cứ dễ dàng như vậy.
Người Tần gia đều âm thầm nâng cao cảnh giác, mãi cho đến có một người cầm đao đi đến chỗ này, Đoạn Tông Chi cười.
Việc này?
Hắn trực tiếp bắt lấy thủ đoạn của người nọ, nghiêng người tránh thoát công kích của gã, lại dựa vào người nọ theo lực đẩy người phía sau, ba cây đao cứ như vậy bị hắn đoạt được, hắn đang muốn khoe đao trong tay với Tần Khác thì cảm giác ngực một trận đau nhức.
Đoạn Tông Chi cũng không rõ được tình huống lúc ấy như thế nào, hắn chỉ biết máu chảy ra rất nhiều, dù sao trông cũng rất chật vật —— bị một viên đạn đâm thủng ngực thì có thể tốt hơn được bao nhiêu.
Tần Khác ôm hắn, Đoạn Tông Chi vốn dĩ cho rằng hắn sẽ giống phim truyền hình có thể nói hai câu di ngôn, tỷ như trong lúc lâm chung nói ra được nỗi lòng gì đó, trên thực tế hắn căn bản không mở miệng được, máu nhanh chóng chảy ra bên ngoài cơ thể, mang đi sinh mệnh cũng mang đi độ ấm.
Suy nghĩ cuối cùng của Đoạn Tông Chi là lạnh.
Thật lạnh.
Cái gì cũng nói không nên lời, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể mở to mắt, nhìn được Tần Khác nhiều thêm hai giây.
Sớm biết rằng sau khi chết còn có thể nhìn, hắn phế như vậy lão đại kính làm gì.
Mấy người kia sau khi dập đầu trước mộ hắn thì bị cảnh sát mang đi, mọi người thối lui, trước mộ chỉ còn mình Tần Khác đứng.
Đoạn Tông Chi ngồi ở trên mộ nhìn chằm chằm Tần Khác, hắn vẫn luôn đi theo bên người Tần Khác, không một chút kiêng nể gì mà đánh giá anh, rất nhanh phát hiện hôm nay anh có chút khác mọi khi.
Hôm nay, trên túi áo tây trang của Tần Khác có cài một đoá hoa —— màu đen hoa lụa cũng là hoa sao.
Đoạn Tông Chi trong khổ sở có chút vui sướng, Tần Khác chưa bao giờ thích hoa hoè loè loẹt này nọ, hôm nay lại vì hắn mà cài một bông hoa.
Tần Khác một mình đứng trước mộ thật lâu, lâu đến mức Đoạn Tông Chi cho rằng hắn có cái gì trong lòng muốn nói với mình, tuy rằng tim đã không còn đập, Đoạn Tông Chi vẫn là cảm nhận được sự khẩn trương của mình.
Hắn trong lòng vẫn có chút chờ mong.
Nhưng mà Tần Khác thật sự cũng chỉ là nhìn xem, xem xong liền rời đi.
Đoạn Tông Chi bay ở phía sau hắn giương mắt nhìn, bay ra ngoài không được bao xa, rất nhanh lại mất đi ý thức.
Tỉnh lại, hắn thấy được một quyển sách, chính xác đây là một quyển tiểu thuyết, một quyển tiểu thuyết gọi《 hào môn lão nam nhân tiểu kiều thê 》
Đoạn Tông Chi không muốn để ý quyển sách này, nhưng trước mắt cũng không có việc để làm, hắn hơi ghét bỏ mà mở ra trang sách.
...... Xảo, lão nam nhân này gọi là Tần Khác.
Đoạn Tông Chi có chút hứng thú, Tần Khác năm nay 28, sống trong nhung lụa, tuy rằng có khí thế, nhưng trình độ của hắn cũng chưa đến mức gọi là lão nam nhân.
Đoạn Tông Chi trong lòng còn nghi vấn, tiếp tục nhìn xuống xem sách, lật tiếp vài tờ, hắn vô cùng xác định sách này nói về Tần Khác, Tần Khác mà hắn nhắn thức, người cầm quyền Tần gia Tần tam gia.
Tiểu thuyết viết chính là sự việc mười năm sau.
Bữa tiệc sinh nhật Tần Khác 38 tuổi, gặp được Ngụy Tri Tri mới xuất đạo trong tiết mục tuyển chọn vai chính, tiểu thịt tươi mới 18 tuổi.
Kém quá nhiều tuổi, nói là phụ tử còn có người tin tưởng, quả thật là lão nam nhân.
Đoạn Tông Chi lật một tờ lại một tờ, ý đồ tìm kiếm dấu vết tồn tại của mình, lật được hai phần ba, rốt cuộc cũng tới rồi.
Ảnh chụp của hắn xuất hiện!
"Ngụy Tri Tri lần đầu tiên tiến vào thư phòng Tần Khác, có chút khẩn trương, lại có chút kinh hỉ, mang theo gương mặt nộn nộn trẻ con như thế nào cũng không giấu được ý cười treo trên mặt, ý cười này khi nhìn thấy một tấm ảnh chụp thì hơi đọng lại. Trên ảnh chụp có một người trẻ tuổi nhìn rất đẹp, tấm ảnh chụp đặt ở nơi này tựa hồ đều làm cho cả không gian trở lên tươi sáng.
Chất gỗ của khung ảnh cầm trong tay nặng trĩu, đây nhất định là người rất quan trọng với anh? Ngụy Tri Tri có chút tiểu tâm tư mà đem ảnh chụp để lại trên ngăn tủ.
Tần thúc thúc 38 tuổi, anh thích qua người nào cũng là bình thường, Ngụy Tri Tri nỗ lực thuyết phục chính mình, lại vẫn không thể cười lên nổi nữa.
Người trên ảnh chụp, có phải là bạch nguyệt quang của Tần thúc thúc không?
......"
Bạch nguyệt quang, Đoạn Tông Chi ngẩn người, thì ra hắn cũng được tính là một tiền bạch nguyệt quang, hắn lắc đầu cười cười, ngay sau đó lại vui sướng khi người gặp họa,Tần Khác kia dù có cưa miệng hồ lô, cũng khó mà giải thích được chuyện này.
Trên thực tế nhìn đến quyển sách trước mặt này, hắn kiên định cho rằng Tần Khác là sẽ không thích người nào.
Hắn có khả năng sẽ tìm một người vợ thích hợp, tạo thành một gia đình, sau đó sinh hạ người thừa kế, nhưng tuyệt đối sẽ không thích người nào.
Đoạn Tông Chi tiếp tục xem đến sau này, Tần Khác thật đúng là không giải thích, hắn trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.
"...... Ngụy Tri Tri từ thư phòng ra vẫn luôn treo một cảm xúc không tốt, thường thường liếc mắt nhìn Tần Khác, ánh mắt ướt dầm dề, Tần Khác đem hắn ôm trong lồng ngực, tiếng nói khàn khàn: 'Biệt nữu cái gì?'."
Đoạn Tông Chi có chút đỏ mặt, biệt biệt nữu nữu mà xem xong một đoạn này, quả nhiên là nhà cũ cháy.
Thở dài một hơi, Đoạn Tông Chi mới tiếp tục đọc tiếp đoạn sau.
"...... Ngụy Tri Tri thật cẩn thận nhìn Tần Khác, nhẹ giọng hỏi: 'Người trong ảnh chụp trong thư phòng là ai?'
Tần Khác ánh mắt hơi ngưng, một lát sau, thấp giọng nói: 'Là một cố nhân'.":))))
Đoạn Tông Chi khép lại sách, không nghĩ sẽ đọc tiếp, nội tâm đã toàn là khổ sở, hắn mặt vô biểu tình mà nghĩ: 'Này mẹ nó chỗ nào là sẽ không thích ai, không thích mình thôi.'
Rốt cuộc mình chỉ là "Cố nhân"
Mười năm hắn làm bạn, mạng sống cũng không cần, cũng chỉ để đổi lấy hai chữ "Cố nhân", tội gì.
Tác giả có lời muốn nói: Thay đổi cái mở đầu
——————————
Thật thương anh:(