Những ngày đầu mùa đông lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ sương trắng mịt mù, vậy mà căn phòng nơi có anh nằm cạnh không hề giá rét chút nào.
Tịch Đông kéo tôi vào lòng, dùng thân nhiệt và hơi thở ủ ấm cơ thể lạnh giá:
"Bảo bối, em nói xem sau này con của chúng ta sẽ như thế nào? Giống em hay là giống anh?"
Quá bất ngờ, tôi lặng người nhìn anh, cổ họng nghèn nghẹn khó tả. Chẳng biết phải gọi cảm giác dạt dào ở đáy lòng là gì, bởi nó hơn cả xúc động.
Mối tình tôi mong đợi sáu năm trời, đến nằm mơ cũng hi vọng được trùng phùng, nay kề vai áp má anh bảo rằng muốn có con với tôi.
Cười trong những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi, tôi thầm hỏi: "Ông trời ơi, đây phải chăng là khổ tận cam lai?"
Tịch Đông nghịch tóc tôi, mung lung gieo ánh nhìn lên trần nhà, nói bằng giọng say sưa:
"Nếu là con gái, thì sẽ giống em xinh đẹp, dịu dàng. Còn nếu là con trai, nhất định sẽ giống anh."
Ngẫm nghĩ gì đó thật nhanh, anh vẫn chưa hài lòng:
"Không đúng, dù là gái hay trai cũng nên giống anh tất."
Tôi lén lau nước mắt, cảm thấy hơi bất công:
"Sao có thể như vậy được."
Tịch Đông mỉm cười, xoa đầu tôi:
"Đừng ganh tị."
Anh nhắm mắt lại, ôm chặt tôi, giọng thâm trầm giải thích:
"Con gái ngoài chu đáo ra còn phải biết quan tâm và chăm sóc người khác. Con trai không cần quá giỏi giang, nhưng nhất định phải là chỗ dựa vững chắc. Tâm tư của chúng vẫn nên giống anh, dành hết cho em."
Tôi bị những lời mật ngọt làm mềm lòng, bẽn lẽn nép vào ngực anh khẽ mắng:
"Thật dẻo miệng."
Tịch Đông nâng mặt tôi lên nhẹ nhàng trao nụ hôn dài. Trải qua một đêm tình mê ý loạn, nhìn những dấu hôn đỏ như son nở hoa trên bầu ngực trắng hồng, tôi vẫn chưa dám tin mình đã thật sự thuộc về anh. Nếu tất cả chỉ là cơn mơ tôi nguyện không bao giờ tỉnh giấc.
Thiếp đi trong vòng tay anh, hai cơ thể trần trụi lẫn hơi thở như quyện vào thành một, khoảnh khắc bị từng đợt sóng nhục dục nhấn chìm, tôi ngỡ bản thân đã trao cho đối phương hết nửa linh hồn.
Những ngày êm đềm sau đó cứ nối tiếp, chúng tôi bắt đầu quen thuộc với cuộc sống có nhau bên cạnh như một gia đình thật sự, chỉ còn thiếu mỗi tiếng cười đùa rộn rã của trẻ con.
Lâu dần cả hai đã quên mất chuyện tìm kiếm người thân nhà họ Tịch, kể từ hôm chúng tôi gặp lại trên ngọn đồi gần trường trung học, phía cảnh sát cũng chẳng thấy liên lạc thêm lần nào nữa.
Sau khi nghỉ việc ở quán ăn gia đình, Tịch Đông được nhận vào làm nhân viên trong một cửa hàng thuộc hệ thống kinh doanh hóa mỹ phẩm, nó nằm ngay trung tâm thành phố.
Mọi thứ tiến triển rất thuận lợi, sau bao nhiêu kiên trì cố gắng, cấp trên vô cùng hài lòng với thái độ trách nhiệm và năng lực của anh, quyết định thăng chức cho Tịch Đông lên quản lý.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mới đó mà chỉ còn vài hôm nữa thì năm cũ sẽ chính thức khép lại.
Vào ngày sinh nhật của Thời Mộng, cô ấy liên tục dặn dò tôi không được phép vắng mặt. Nói rằng chỉ làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời vài người bạn thân thiết cũ, bảo tôi cứ thoải mái dẫn Tịch Đông theo cùng.
Khi đến trước cửa nhà Thời Mộng, Tịch Đông bỗng đan siết vào bàn tay tôi, dưới nền trời mùa xuân xanh ngắt, anh nói muốn cho cả thế giới biết rằng chúng tôi đã là của nhau.
Tôi cười, trêu Tịch Đông thật trẻ con, nhưng không giấu được hạnh phúc và vui sướng trong lòng. Có anh là niềm kiêu hãnh to lớn của đời tôi.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Giản Quốc Trung đang ngồi trên bàn tiệc tròn, ăn mặc chỉnh tề, nói cười vui vẻ với mọi người.
Sự xuất hiện của Tịch Đông khiến anh ta bất ngờ đến mức chết lặng, sau một lúc há hốc mồm sững sờ, Giản Quốc Trung nghi hoặc đứng dậy:
"Tịch Đông?"
Anh ta cầm theo ly rượu vang đỏ bước tới gần:
"Cậu về khi nào vậy?"
Trước khi đến đây Thời Mộng không hề nhắc tới sự có mặt của Giản Quốc Trung, vì thế tôi chẳng kịp nói với Tịch Đông điều gì về anh ta.
Đang băn khoăn chưa biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ giữa tôi và Tịch Đông cho Thời Mộng hiểu, bây giờ lại xuất hiện thêm một Giản Quốc Trung. E là phen này tôi phải khóc dở mếu dở rồi.
Nhận ra cố nhân, Giản Quốc Trung cười vui mừng, thân thiết đánh huỵch vào cánh tay Tịch Đông, có hơi dùng lực:
"Cái thằng chết bầm nhà cậu, đi không nói lời nào, cũng chẳng thèm liên lạc với bạn bè."
Tịch Đông bối rối trước lời trách móc và hành động quá tự nhiên này, anh cười ngượng ngùng, chìa tay ra:
"Anh đây là...?"
Giản Quốc Trung giật mình khi thấy được những tia xa lạ trong mắt Tịch Đông, vẻ niềm nở tắt ngấm như ngọn lửa đỏ bị dội một gáo nước lạnh.
Có lẽ cho rằng Tịch Đông cố ý, anh ta không bắt tay đối phương, vẫn giữ thái độ hòa nhã khoác vai Tịch Đông:
"Đừng đùa nữa, uống với tôi vài ly."
Vừa nói, Giản Quốc Trung vừa tiến lại bàn tiệc rót ly rượu đưa cho anh:
"Chúc mừng sinh nhật Thời Mộng, cũng mừng cho chúng ta hội ngộ."
Khách mời không nhiều, hơn mười người nhưng quá nửa là bạn đồng nghiệp của Thời Mộng. Đối với chuyện đang diễn ra, những người xa lạ chỉ thuận theo tò mò quan sát một lúc.
Tôi nói khẽ vào tai Tịch Đông:
"Người này là bạn cùng lớp với anh thời trung học, tên... "
"Giản Quốc Trung, anh có thể nghiêm chỉnh chút không." Tôi chưa nói hết câu, âm giọng cao trong của Thời Mộng đã truyền xuống từ cầu thang tầng hai.
"Tịch Đông thật sự không nhớ ra anh đâu."
Trong bộ váy body ngắn đơn giản, làn da trắng nõn của Thời Mộng sáng bừng lên như một bông tuyết xinh đẹp. Cô ấy lại gần choàng tay tôi:
"Đến rồi à? Tớ chờ cậu suốt."
Nét mặt Giản Quốc Trung trở nên phức tạp:
"Khoan đã, em nói Tịch Đông không nhớ ra anh là có ý gì?"
Thời Mộng kéo tôi vào bàn tiệc:
"Chúng ta ngồi xuống rồi nói."
Nhìn quanh ngôi nhà rộng lớn được phết vôi xanh ngọc sáng sủa của Thời Mộng, dẫu cảnh vật quen thuộc nhưng đã lâu rồi tôi chưa ghé lại.
Sau khi nghe kể rõ đầu đuôi, Giản Quốc Trung vô cùng kinh ngạc. Cả buổi tiệc cứ quấn lấy Tịch Đông, hỏi thăm và huyên thuyên rất nhiều chuyện, đến nỗi anh phải đưa mắt phát ra tín hiệu cầu cứu. Nhưng thấy Giản Quốc Trung đang cười nói say sưa, tôi không tiện chen lời.
"Sao cậu lại mời anh ấy, không sợ đắc tội với vị hôn thê của Giản Quốc Trung ư?"
Thời Mộng gấp thức ăn vào chén cho tôi, rồi thở dài:
"Chị hai ơi, cậu nghĩ tớ bị điên ư?"
Cô ấy nhún vai bất lực:
"Là anh ta tự mò đến, đuổi mãi không chịu đi. Tớ cũng hết cách."
Tôi cảm thấy có điều không thỏa:
"Nói vậy là anh ta vẫn còn nhớ tới ngày sinh nhật của cậu? Nếu Tăng Xảo Xảo mà biết nhất định sẽ rất tổn thương."
Thời Mộng chỉ im lặng, uống một ngụm lớn rượu vang. Dưới ánh đèn chùm pha lê cánh môi đỏ mềm như đóa Đỗ Quyên lấp lánh nước.
Tôi nhìn ra được khó xử bên trong cô ấy, nhưng không dám phơi bày, sợ trái tim của con người tự cho là mạnh mẽ này sẽ lại rỉ máu.
Tôi lảng sang chuyện khác, cười và nâng ly lên, cố phá vỡ sự u ám trên mặt Thời Mộng:
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Thời Mộng chạm ly với tôi, nhấp môi rồi đăm chiêu miết ngón tay trên bề mặt thủy tinh, ánh mắt chất dày tâm sự:
"Nếu anh ta nói đã hủy hôn với nhà họ Tăng, đến nay vẫn không quên được tớ, vậy tớ nên làm sao mới đúng?"
Vị rượu đắng, chát chưa tan hết trên đầu lưỡi, câu hỏi của Thời Mộng khiến tôi ngỡ ngàng.
Cô ấy thở hắt ra, cố lấy lại dáng vẻ tươi tỉnh:
"Đừng nói chuyện tớ mãi."
Thời Mộng nheo mắt, thâm thúy nhìn tôi:
"Lúc nãy hai người tay trong tay bước vào là sao?"
Tôi ngập ngừng:
"Cậu thấy rồi à?"
Thời Mộng nghiêm nghị:
"Trả lời tớ."
"Bọn mình chính thức hẹn hò."
Cô ấy đột nhiên im bặt, ngồi bất động nhìn tôi rất rất lâu vẫn không lên tiếng, gương mặt thanh tú chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, điều này càng khiến tôi lo sợ:
"Thời Mộng."
Tôi gọi và lay nhẹ vai cô ấy. Có quá nhiều người đang ở đây, không tiện thể hiện hết sự tức giận ra ngoài, Thời Mộng cau môi mắng:
"Cậu điên rồi."
Giọng cô ấy tuy nhỏ nhưng đầy uy lực. Bởi những khúc mắc trước kia Tịch Đông không nói rõ, nên đã để lại ác cảm trong lòng Thời Mộng, phản ứng này tôi có thể hiểu. Đáng trân quý hơn là cô ấy thật tâm lo nghĩ cho tôi.
Nắm tay Thời Mộng, tôi chỉ mong cô bạn thân nguôi giận:
"Cậu bình tĩnh nghe tớ nói trước đã, rồi muốn đánh muốn mắng thế nào tớ đều đứng im cho cậu xử lí."
Sau khi cô ấy nghe giải thích tất cả, những hiểu lầm về Tịch Đông cũng vơi bớt ít nhiều. Mặc dù không còn phản đối gay gắt mối quan hệ hiện giờ của chúng tôi, nhưng vẫn chưa thể cư xử với anh bằng thái độ bình thường như người khác.
Điều này không quá quan trọng, cô ấy có thể hiểu và thông cảm đã là niềm an ủi lớn rồi, cũng giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn.
Buổi tiệc kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, khách mời đã lần lượt chào tạm biệt.
Tịch Đông bảo anh muốn vào nhà vệ sinh một lát, nhưng đã đi khá lâu vẫn chưa quay lại, tôi không yên tâm, bèn đi tìm.
Bước ra cửa sau mới phát hiện anh đang ngồi dựa lưng ở một góc nhà, thoáng nhìn như toàn bộ sức nặng cơ thể đều phải nhờ bức tường dày chống đỡ. Tôi hốt hoảng chạy tới:
"Tịch Đông, anh sao vậy?"
Anh ngẩng gương mặt chẳng còn chút sắc máu lên nhìn tôi, hai mắt phờ phạc trông vô cùng mệt mỏi.
Đỡ Tịch Đông đứng dậy, thân thể cao gầy của anh dựa dẫm lên người tôi, giọng yếu ớt thều thào:
"Đầu anh hơi choáng. Có lẽ do lúc nãy uống quá nhiều rượu."
Giản Quốc Trung từ đầu đến cuối đều cố chuốc say anh, vậy mà tôi lại không lường trước được tửu lượng Tịch Đông thấp như thế, nên chẳng chịu ngăn cản.
Anh chệnh choạng bước theo chân tôi vào trong nhà, trán đầm đìa mồ hôi. Nhưng điều khiến tôi không hiểu là say rượu cũng khó chịu tới mức phải cắn môi đến bật máu?
Dù có thuyết phục tới khô cả họng Tịch Đông vẫn sống chết không đi viện, anh bảo bị đau dạ dày, uống ít thuốc và nghỉ ngơi là sẽ khỏi.