Một ngày sau khi xuất viện, Lệ Phong và Thời Mộng đến nhà tìm tôi.
Lệ Phong bảo lịch công tác của anh ấy ở thành phố A đã kết thúc, hôm sau sẽ phải sang thành phố lân cận để hoàn thành công việc cuối cùng, rồi trở lại Ấn Độ.
Lần này rời khỏi Thiên Điểu có lẽ sẽ rất lâu nữa mới gặp lại, thế nên trước khi đi anh ấy muốn đến chào tạm biệt tôi.
Vốn Thời Mộng đề nghị bốn người chúng tôi cùng ra ngoài dùng bữa, xem như là tiệc chia tay.
Nhưng Lệ Phong và tôi đều không thích nơi đông người, anh ấy đề nghị cùng nhau nấu một bữa cơm tại nhà, vừa ấm cúng lại vừa thân thiết, lâu rồi anh ấy không được ăn bữa cơm gia đình, nên cũng có chút nhớ nhung bầu không khí đoàn tụ.
Mọi người đều vui vẻ tán thành. Thời Mộng xung phong chuẩn bị bữa tiệc, xắn tay xuống bếp trổ tài nữ công, cô ấy nhờ Tịch Đông làm phụ bếp, đương nhiên anh không nỡ từ chối.
Chỗ thực phẩm còn lại trong nhà không đủ dùng, nên tôi và Lệ Phong cùng nhau đi ra ngoài mua thêm ít nguyên liệu nấu ăn.
Trên đường từ siêu thị về nhà, hai chúng tôi trò chuyện rất nhiều, ôn lại bao nhiêu là kỷ niệm đẹp thời còn ngồi trên ghế nhà trường, khi đó tôi quen biết Lệ Phong thông qua Tịch Đông.
Lần đầu tiên gặp mặt là vào ngày tổng kết cuối năm lớp 10, vẻ bề ngoài của chàng thiếu niên này không nổi bật bằng Tịch Đông, nhưng lại khoác làn da bánh mật đặc biệt và đôi mắt sáng trong, chỉ cần nhìn qua đã cảm nhận được màu sắc vui vẻ.
Tịch Đông có tính cách trầm tĩnh, chững chạc hơn nhiều so với tuổi thật, cử chỉ và lời nói đôi lúc lạnh lùng, kiêu bạc, khiến những người mới tiếp xúc sẽ trông như vẻ khó gần.
Nhưng Lệ Phong lại hoàn toàn trái ngược, anh vui vẻ hòa nhã, hay cười và nói chuyện rất hài hước.
Ấn tượng đẹp đẽ này đã in một dấu chấm tròn trĩnh trong lòng tôi, về sau nhắc đến hai chữ Lệ Phong vẫn vô thức nở nụ cười đầy thiện cảm.
Chỉ mới sáu năm, ngoại hình của anh ấy đã thay đổi rất nhiều, thế nên lúc gặp lại dưới chân núi Mộc Sơn, tôi đã không thể nhận ra ngay.
Chúng tôi thong dong đi trên vỉa hè, ánh nắng cuối mùa thu vàng hoe trải lên vai áo, xung quanh xào xạc tiếng gió đưa, dưới chân vương vãi những chiếc lá tàn lăn tròn theo chân tôi bước.
Lệ Phong bỗng hỏi tôi:
"Phù Vân, sau khi Tịch Đông tìm được người thân, em định sẽ thế nào?"
Tôi thoáng nhìn anh, miễn cưỡng cười:
"Còn thế nào chứ, để anh ấy quay về, em tiếp tục bước trên con đường của riêng mình."
Lệ Phong rơi ánh mắt vào khoảng không, chẳng có mục đích, lại hỏi:
"Em không suy tính gì cho tương lai của mình sau này ư? Cũng đã đến lúc em nên tìm cho mình một người có thể dựa vào."
Lồng tôi khẽ thắt lên, cố tỏ ra lạc quan:
"Anh thấy em đơn độc một mình rất đáng thương đúng không?"
Lệ Phong luống cuống xua tay:
"Anh không có ý này."
Tôi cười:
"Em đùa đấy. Thật ra em đã quen với cuộc sống như thế rồi, còn duyên phận cứ thuận theo tự nhiên vậy."
Lần này Lệ Phong im lặng lâu hơn. Sau một hồi trầm mặc, anh ấy đột nhiên giữ tay tôi, khóe môi hé mở như có điều gì muốn nói, nhưng rồi do dự nuốt ngược nó vào trong.
Tôi ngạc nhiên:
"Có chuyện gì thế?"
Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Phù Vân, nếu như không có Tịch Đông, vậy anh còn cơ hội không?"
Quá bất ngờ nên tôi chỉ biết nín lặng, rụt tay lại:
"Ý anh là gì?"
Lệ Phong chẳng còn e dè nữa, trực tiếp bộc bạch:
"Năm đó anh nói "anh thích em" không chỉ một lần, nhưng lần nào em cũng cự tuyệt. Nếu không phải khi ấy trong lòng em luôn cố chấp với Tịch Đông, anh cũng chẳng đành ngậm đắng lùi lại một bước."
Tôi siết quai túi nilon trên tay, hô hấp như ngưng trệ. Tôi vẫn nghĩ tình ý thời thanh xuân vội đến vội đi như một trận mưa rào, sáu năm không gặp có lẽ Lệ Phong cũng đã quên từ lâu rồi.
Hôm nay anh ấy đột nhiên khơi lại, khiến tôi vừa bất ngờ, vừa cảm thấy thật khó xử.
Lệ Phong tiếp tục:
"Những tưởng sau khi anh rút lui, Tịch Đông sẽ nhìn thấy sự chân thành của em mà đáp lại, nào có ngờ hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương em."
Anh ấy mỉa mai chính mình:
"Anh đúng là thằng đần, đi dâng hai tay tình yêu của mình cho kẻ khác, mặc người ta chà đạp thứ mà bản thân xem như bảo bối."
"Đừng nói nữa."
Tôi thấp giọng, tâm trạng cũng trở nên tồi tệ. Trầm lặng rất lâu mới thốt nên lời:
"Anh Lệ Phong, thật lòng cảm kích tấm chân tình anh dành cho em. Chúng ta của bây giờ đều đã trưởng thành, cơn say nắng thời niên thiếu có tươi đẹp đến mấy cũng không nên nhắc nhớ, em hi vọng anh sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của riêng mình."
Sắc mặt anh ấy không thay đổi, chỉ có tròng mắt hơi tối lại:
"Tại sao? Đến giờ em vẫn cho rằng tình ý của anh là bồng bột? Có phải vì bây giờ Tịch Đông đã trở về, nên em mới không chấp nhận anh."
Lệ Phong cười chua chát:
"Lần nào anh cũng đến chậm hơn anh ta một bước."
Tôi im lặng cúi đầu, né tránh va chạm ánh mắt, chẳng biết nên sắp xếp những lời nói tiếp theo như thế nào để xoa dịu anh ấy.
Lệ Phong thở hắt ra như giải phóng lồng ngực quá nặng nề, vươn tay định vuốt tóc tôi. Tôi lùi lại, ý tứ giữ khoảng cách.
Anh ấy ngập ngừng thu tay về, rồi với lấy túi đồ trên tay tôi, cầm hộ:
"Em biết không, trong sáu năm qua anh luôn giữ ý định quay về tìm em, còn tự nhủ với lòng nếu sau khi gặp lại em vẫn chưa lập gia đình, chưa thuộc về bất cứ ai, anh nhất định sẽ không rụt rè nữa, mà sẵn sàng giành lấy cho mình."
"Anh Lệ Phong..."
Nhìn thấu suy nghĩ trong đầu tôi, anh ấy liền cười, chặn những lời bản thân không muốn nghe lọt vào tai:
"Anh biết em định nói gì, em muốn nói: "hai chúng ta không thể"?
Tôi im lặng lâu hơn. Lệ Phong vừa đi vừa ngước nhìn bầu trời ngẫm nghĩ, rồi lại tiếp tục:
"Có phải em và Tịch Đông đang xảy ra chuyện gì không?"
Tôi phủ nhận:
"Hai đứa em thì có thể xảy ra chuyện gì."
Anh ấy lắc đầu, nói với giọng chắc chắn:
"Anh ta đang có tình cảm với em."
Tôi thoáng dừng lại, mặt đã biến sắc, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. Tôi không biết anh ấy phát hiện từ bao giờ, có lẽ là vừa nhìn đã thấu, đôi mắt đó vẫn cứ tinh tường như xưa.
Lệ Phong không được đáp lời, vẫn thản nhiên bước:
"Anh có thể nhìn thấy tình ý của Tịch Đông, em ở cùng anh ta, sao lại không nhận ra, em biết rõ nữa là đằng khác. Và em đã dao động."
Tôi hời hợt lắc đầu:
"Không, lòng em đã quyết, giữ lấy một người vốn chẳng thuộc về mình sẽ là kết cục gì, em đều hiểu."
Lệ Phong gật gù, nhưng tôi vẫn có cảm giác anh ấy không tin tôi:
"Phù Vân, anh mong em nên tỉnh táo, đừng quên Tịch Đông đã từng đối xử với em thế nào."
Những lời nhắc nhở này cứ luôn văng vẳng trong đầu, đến cả Lệ Phong cũng lặp đi lặp lại, từng chữ giống như những mảnh vụn thủy tinh sắc bén, cứa nhiều lần vào tim tới khi nó chảy máu mới chịu buông tha.
Lệ Phong xoay ngang giữ lấy tôi:
"Phù Vân, Tịch Đông đang mất trí nhớ, có lẽ tình cảm nảy sinh hiện tại chỉ là rung động nhất thời, khi ký ức hồi phục anh ta mới thật sự là chính mình. Nếu em vẫn cố chấp không chịu hiểu, sẽ có một ngày ông trời bắt em phải hiểu ra theo cách đau đớn nhất có thể."
Tôi gượng cười, khuôn mặt khô héo:
"Em biết."
Lệ Phong kiên định:
"Phù Vân, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ dùng hết cuộc đời này che chở, bù đắp lại toàn bộ những mất mát, đau thương mà em đã trải qua. Anh đối với em là thật lòng."
Tôi gạt tay Lệ Phong xuống, mím môi do dự, vì ý thức được những lời tiếp theo có thể sẽ làm tổn thương trái tim anh ấy. Sau cùng vẫn chọn nói ra:
"Em rất trân trọng mối quan hệ thân thiết giữa chúng ta, nhưng với em nó chỉ nên dừng lại ở ranh giới bạn bè. Lệ Phong, em thật sự không thể đón nhận ý tốt của anh, mong anh hiểu cho em."
"Phù Vân."
Tịch Đông đứng đằng xa gọi tên tôi, khi bừng tỉnh mới nhận ra đã đi đến trước cổng nhà. Anh nhìn tôi chằm chằm, rồi lại nhìn Lệ Phong, ánh mắt đen lạnh hơi tối lại, tạo cho người ta cảm giác chật chội, ngột ngạt.
Tôi bối rối rời chỗ Lệ Phong, bước qua cổng:
"Sao anh ra đây?"
Tịch Đông đứng trên bậc thềm, đón túi đồ còn lại trên tay tôi:
"Thấy em đi lâu như vậy nên anh định đi tìm."
"Em đâu phải con nít, lúc nào cũng đợi anh."
Anh cốc đầu tôi:
"Lắm lời, vào nhà đi."
Bữa ăn vốn vui vẻ, nhưng lòng tôi cứ hoài nặng trĩu. Mỗi lúc chạm phải ánh mắt Lệ Phong, hai chúng tôi lại không tránh được bối rối.
Sau khi đưa anh ấy và Thời Mộng ra về, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ Lệ Phong:
"Phù Vân, anh mong rằng em sẽ cho anh một cơ hội, anh vẫn chờ."