Màn đêm giá buốt thổi hơi thở lạnh lẽo qua khe cửa, tấm rèm voan trắng bị hất tung, đưa linh hồn tôi đang trôi dạt trong cơn mộng mị quay về.
Đứng dậy đóng lại cửa sổ, ngăn làn sương khuya cùng gió lạnh tràn vào phòng. Tôi ngó thấy đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng, vạn vật bên ngoài vẫn tĩnh lặng chìm vào giấc ngủ sâu, còn mỗi tôi cớ sao cứ thao thức.
Tạm cất giấu những món đồ kỷ niệm lên kệ gỗ ở cạnh giường, tôi âu yếm nhìn chúng thêm đôi chút rồi tắt ngọn nến thơm, lặng lẽ chui vào chăn.
Chẳng bao lâu trời đã sáng, giấc ngủ chập chờn bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, hai mắt tôi đờ đẫn, nổi rõ quầng thâm. Nhìn bộ dạng xấu xí này trong gương, ngay cả tôi cũng phải giật mình.
Tôi ngáp dài ngáp ngắn bước ra khỏi phòng. Đi ngang qua nhà bếp, tôi đột ngột dừng lại, mở to mắt kinh ngạc khi thấy thứ đã được chuẩn bị trên bàn ăn, một bữa sáng với món Sandwich quả bơ.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, trong nhà bếp vắng tanh, chỉ có mỗi tôi đứng đần mặt ở cửa.
"Cô thức dậy rồi à? Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi lại đây ăn sáng."
Tịch Đông bước vào từ cửa chính, chào tôi bằng một nụ cười đẹp mê người. Tôi tròn mắt nhìn anh mà quên cả thắc mắc anh vừa đi đâu. Bấy giờ tâm trí lơ đễnh mới kịp nhớ ra trong nhà không chỉ có mỗi mình tôi nữa.
Tôi gật đầu với anh, quay lưng lại đi về phía nhà vệ sinh, lén cười nhạo mình chưa già đã đãng trí.
Vì sống một mình, nên buổi sáng của tôi thường diễn ra vội vã. Vội thức dậy, vội đi làm và bữa sáng cũng thường rất qua loa. Có lúc đến công ty muộn tôi đành để cái bụng trống không làm việc, ăn sáng cũng đổi thành ăn trưa.
Hôm nay vừa mở mắt đã có thức ăn ngon chờ sẵn trên bàn, đặc biệt hơn là không phải lủi thủi, cô quạnh như mọi khi, khiến trong lòng tôi nảy nở một niềm vui nho nhỏ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi thay bộ quần áo công sở rồi đi vào nhà bếp.
Đặt bản báo cáo và túi xách trên bàn, tôi kéo ghế ngồi xuống. Thấy anh đang loay hoay, tôi chủ động tìm lời bắt chuyện:
"Đêm qua anh ngủ không được ngon à? Sao dậy sớm thế?"
Tịch Đông mở tủ lạnh, rót một ly sữa tươi đưa cho tôi:
"Tôi ngủ rất ngon."
Anh nhanh nhẹn ngồi vào bàn, chìa tay làm động tác mời tôi một cách khoa trương:
"Xin được mời quý cô dùng thử bữa sáng do đích thân tôi làm, xem có hợp khẩu vị không."
Đón lấy đôi mắt cong cong chẳng chịu nghiêm túc của anh, tôi chỉ biết nhoẻn miệng cười.
Trong đĩa là hai lát bánh mì nướng, bề mặt phết đều hỗn hợp thịt quả bơ nghiền nhuyễn với một ít muối, nước cốt chanh và hạt tiêu, trên cùng là trứng ốp la.
Ấn tượng ban đầu không tệ, trang trí đơn giản nhưng vẫn đẹp mắt, điều này rất có lợi cho việc kích thích vị giác, khi ăn cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Cảm nhận đầu tiên của tôi là lớp bánh mì vừa giòn vừa thơm, quyện với vị béo bùi của bơ và lòng đỏ trứng, rất đặc biệt. Với một người phải thường xuyên dùng mì gói thay cơm như tôi thì món này quả thật là mỹ thực.
Được ăn ngon lưỡi tôi tràn đầy hạnh phúc, khóe môi cũng vô thức cong lên. Không thể ngờ là Tịch Đông lại khéo nấu ăn đến thế.
Anh ngồi đối diện, nhìn tôi với ánh mắt mong chờ:
"Có ngon không?"
Tôi gật đầu lia lịa, miệng lúng búng:
"Rất ngon."
Thấy được sự vui vẻ hiện rõ trên mặt tôi, anh hài lòng nhìn vào đĩa của mình, rồi từ từ thưởng thức thành quả.
Tôi hạ giọng nghiêm túc:
"Cảm ơn anh. Đã lâu rồi tôi không có được bữa sáng ngon như thế này."
Nghe tôi nói mấy lời cảm kích, Tịch Đông có vẻ ngạc nhiên:
"Trước giờ cô không có thói quen ăn sáng sao?"
"Sau khi mẹ qua đời tôi luôn sống một mình, chuyện ăn uống cũng tùy ý hơn, công việc ngày càng bận rộn, vì vậy tôi hay đi sớm về muộn và thường bỏ bữa."
Tịch Đông tỏ ra rất để tâm đến thái độ thản nhiên của tôi. Anh nhai thức ăn chậm lại, nghĩ ngợi gì đó rồi bảo:
"Sau này chuyện nấu bữa sáng cứ việc giao cho tôi."
Có người đảm bảo cho cái dạ dày khó tính của mình đương nhiên tôi thấy rất vui, nhưng để người khác vì mình mà bận rộn tôi lại không nỡ, cho nên tôi muốn ngăn cản ý định của Tịch Đông:
"Tôi thường đi làm rất vội và không kịp dùng bữa sáng, anh không cần phải thức dậy sớm nấu nướng giúp tôi đâu. Làm vậy tôi thấy ngại lắm."
Tịch Đông rất có lòng, anh lắc đầu, thuyết phục tôi:
"Tôi ở nhà cô cũng không thể ăn không, uống không mãi được. Tôi chẳng nhớ ra mình trước đây có sở trường gì, nhưng với những chuyện vặt vãnh này tôi nghĩ mình có thể làm được. Giúp cô nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa xem như là trả phí thuê chỗ ở."
Tôi cười khì trêu anh:
"Thế không phải hời cho anh quá rồi sao."
"Còn một lý do nữa mà tôi nhất định phải tranh việc vào bếp với cô."
Giọng anh trầm xuống một cách nghiêm túc. Tôi không hiểu ý anh, ngây thơ hỏi lại:
"Là lý do gì?"
Vẻ mặt Tịch Đông đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng, khiến tôi vô cùng tò mò nên chăm chú nhìn anh:
"Là bởi vì tôi không muốn ăn món "trứng rán bóng đêm" hay cùng cô chết cháy trong căn nhà này."
Nói dứt câu anh liền ngoác miệng cười, đắc ý lắm vì đã trêu chọc được tôi.
Tôi lườm anh, nhưng cũng chả làm được gì ngoài ôm một bụng hậm hực:
"Anh được lắm."
Mãi lo nói chuyện, đến khi kiểm tra đồng hồ mới phát hiện mình sắp trễ giờ. Uống vội ly sữa rồi cầm theo túi xách, sau khi chào tạm biệt Tịch Đông, tôi lái xe đi thẳng đến chỗ làm.
Một lúc sau, tại công ty bất động sản Nam Vương.
Trông thấy tôi bước vào đến cửa, cô bạn đồng nghiệp Giang Niệm buông bàn phím máy tính, tay chống cằm, ngước đôi mắt bồ câu lấp lánh gần như phát sáng nhìn tôi:
"Phù Vân, cô đến rồi."
Tôi cười và đáp lại: "chào buổi sáng."
Thường ngày tính cách Giang Niệm hoạt bát và nhiệt tình, nhưng hiếm khi thấy cô ấy phấn khích thế này, khiến tôi cũng lấy làm tò mò:
"Hôm nay tinh thần của cô rất tốt, gặp được chuyện vui gì à?"
Giang Niệm đứng dậy, bước tới choàng tay tôi, trả lời không đầu không cuối:
"Hoa thật sự rất đẹp."
Tôi nhướng mày ngạc nhiên, không hiểu cô ấy đang muốn nói gì, chỉ thấy nụ cười trên môi Giang Niệm còn tươi hơn cả hoa, đáy mắt ánh lên vài tia ngưỡng mộ.
Cho tới khi bước lại bàn làm việc của mình, tôi mới bất ngờ biết được vì sao Giang Niệm có thái độ như vậy.
Trên bàn phím máy tính là một bó hoa hồng nhung đỏ thắm rất to, cánh hoa mềm mịn như lụa, điểm xuyến thêm những đóa salem trắng, được gói thành hình trái tim bằng vải voan đen.
Bên trong có kèm theo một tấm thiệp, nét chữ đậm nhạt uyển chuyển: "Gửi Phù Vân Bảo Bối."
Giang Niệm dựa người vào lưng tôi, hai tay đặt trên vai tôi, mắt không rời bó hoa:
"Phù Vân, là bạn trai cô tặng sao? Thật là lãng mạn quá đi."
Tôi chỉ cười cười mà không trả lời Giang Niệm, vì chính tôi cũng chẳng biết chủ nhân của bó hoa này là ai.
Cho đến khi dời ngón tay cái đang che mất góc phải bên dưới của tấm thiệp, hiện ra dòng chữ ký tên người gửi: Hà Uy.
Trong lòng dội lên một cơn tức giận, nhưng rất nhanh sau đó nó đã biến thành nụ cười mỉa mai. Tôi xé tấm thiệp ra làm nhiều mảnh, vứt vào sọt chứa giấy vụn.
Giang Niệm như bất ngờ trước hành động của tôi, cô ấy chạy ra trước mặt tôi, đôi chân mày được trau chuốt tỉ mỉ hơi nhăn lại:
"Sao cô xé tấm thiệp?"
"Bởi vì tôi cảm thấy rất buồn nôn."
Tôi hờ hững trả lời Giang Niệm, giọng nói có phần oán giận, không buồn nhìn biểu cảm sau đó trên mặt đối phương. Rồi ôm bó hoa ném vào sọt rác, Giang Niệm chạy sau tôi, ngước nhìn theo vô cùng tiếc nuối.
Một lúc sau, nam đồng nghiệp đi ra từ phòng làm việc của trưởng phòng Hạ nói với tôi:
"Phù Vân, chị Hạ nhờ tôi chuyển lời, bảo cô đầu giờ chiều mang báo cáo vào phòng cho chị ấy."
Tôi gật đầu và tìm kiếm trong túi xách, mới sực nhớ ra sáng nay đi vội đã để quên bản báo cáo trên bàn ăn ở phòng bếp, nhân lúc còn sớm tôi định chạy về nhà lấy.
Ra đến bãi đỗ xe, trong tầm mắt xuất hiện một bóng nam gầy đang đứng dựa lưng trước mui xe tôi, mái tóc óng mượt dưới ánh nắng mặt trời ngả màu nâu lạnh.
Nhìn thấy tôi, anh ta quay đầu và lập tức sải chân bước lại gần:
"Phù Vân, em đã nhận được món quà anh gửi chưa?"
Tôi không trả lời, cũng chẳng buồn thắc mắc vì sao anh ta có mặt ở đây, bởi vì tôi hiểu loại người trơ trẽn như anh ta không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng từ bỏ, mà mùi tiền thì càng đặc biệt hấp dẫn.
Có trách thì trách tôi trước đây đã quá ngây thơ, tin anh ta hết lần này đến lần khác, để bây giờ anh ta xem tôi là một kẻ mềm yếu, dễ xiêu lòng.
Vờ như chẳng thấy gì, tôi cứ bước nhanh đến ô tô. Hà Uy chặn trước người tôi:
"Phù Vân, anh xin lỗi, hôm qua là anh không đúng, đã nói những lời khó nghe với em. Thật ra là vì anh..."
"Làm ơn tránh đường."
Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta. Hà Uy nhoài người muốn nắm tay tôi, tôi liền lùi về sau hai bước. Giọng đanh lại cảnh cáo:
"Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay bẩn thỉu của anh."
Mặt anh ta sượng ngắt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cố nhịn tôi:
"Được, anh không chạm vào em."
Tôi quay mặt đi hướng khác, anh ta tiếp tục chạy lên trước chặn đường:
"Phù Vân, nghe anh giải thích đã."
"Giải thích? Anh nghĩ giữa tôi và anh còn gì cần giải thích nữa sao? Những chuyện anh làm tôi đều tận mắt thấy, tận tai nghe, anh muốn giải thích thế nào đây."
Hà Uy mở môi định nói gì đó, nhưng đã bị tôi xua tay cướp lời:
"Tôi không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì hết, cũng không muốn liên quan đến anh nữa, hai chúng ta kết thúc rồi. Làm ơn đừng như âm hồn bất tán bám mãi không chịu buông."
Anh ta hùng hổ lao lên, nắm được cổ tay tôi thì giật mạnh vào lòng, tôi có chút sợ hãi khi cảm nhận rõ rệt cơn nóng giận bên trong Hà Uy.
"Anh buông tôi ra."
Tôi hoảng loạn đẩy anh ta ra, nhưng bằng cách nào cũng không đẩy nổi. Càng giẫy giụa Hà Uy càng siết chặt tôi hơn.
"Không. Hôm nay nếu em không chịu cho anh một cơ hội anh sẽ không buông ra."
Tôi tức giận, giẫm giày cao gót lên chân anh ta, cố gắng vùng vẫy:
"Hà Uy, anh bị điên rồi. Có rất nhiều người đang nhìn."
Từ miệng anh ta phát ra những âm thanh rên rỉ đau đớn. Hà Uy cắn chặt môi, sắc mặt tái đi vẫn không chịu buông tay:
"Anh mặc kệ."
Tôi sợ hãi hét lên:
"Buông tôi ra, nếu không cái chân này của anh cả đời cũng đừng hòng nhấc lên được nữa."
Rất nhiều người đi qua trông thấy, hướng ánh mắt hiếu kỳ vây quanh chúng tôi như xem hát. Hà Uy nhân cơ hội này diễn một vở kịch, đẩy tôi thành kẻ phản bội:
"Có phải em vì cái tên đó mà bỏ rơi anh không? Chẳng lẽ tình cảm anh giành cho em suốt thời gian qua không bằng một người mới sao? Anh thật lòng yêu em mà. Làm ơn cho anh một cơ hội, có được không?"
Tôi cau mày, giẫm mạnh hơn vào chân anh ta:
"Anh nói linh tinh cái gì vậy hả? Buông tôi ra."
Xung quanh rộ lên những giọng nói bàn tán, châm biếm, họ chẳng biết một chút gì về câu chuyện của tôi đã vô tư buông lời cay nghiệt.
"Trời ơi, hóa ra là cô gái đó phản bội anh ta sao? Thật là tội nghiệp."
Những ánh mắt khinh thường, những bàn tay chỉ trỏ vây quanh, giống hệt như cái lần tỏ tình đầu tiên đầy xấu hổ của tôi.
"Một người đàn ông phải xuống nước cầu xin thế kia anh ta phải yêu và đau khổ đến mức nào. Cô gái này đúng là đồ vô lương tâm."
Những lời nói ở hiện tại lẫn vào những câu chế nhạo trong hồi ức, lọt vào tai tôi hóa thành vô số lưỡi dao lạnh buốt.
Tôi cảm giác như lòng tự trọng của mình bị người ta bắt lấy, vứt xuống đất, đâm từng nhát, từng nhát, xuyên thủng đến không còn chút gì lành lặn.
Hai mắt tôi nhòe đi, cố sức chống lại tên khốn kiếp đang giữ chặt lấy mình, cố gắng vùng ra khỏi nỗi ám ảnh tinh thần khiến bản thân khốn đốn.
Bỗng dưng, có giọng nói của ai đó rất quen, rất ấm gọi tên tôi:
"Phù Vân."