Cả Tống thị cùng Lưu Lam Nhược hoàn toàn không biết chén thuốc của họ đã bị động tay, mà cả đời này của Lưu Lam Nhược e rằng không thể hoài thai.
“Mẫu thân, người hãy nghĩ cách đi. Chúng ta không thể bị đám tiện nhân đó giẫm đạp được.”
Lưu Lam Nhược hơi mất bình tĩnh nói.
Mà Tống thị cũng đang suy nghĩ, bà ta không thể ngăn cản, vì kia là thánh chỉ. Tống gia cũng khó lòng giúp đỡ, nếu quả thực địa vị của bà ta ở Lưu gia không còn vững chắc, e rằng Tống gia bên kia cũng sẽ coi thường bà.
“Để mẫu thân tìm cách.”
“Con nghỉ ngơi, nhớ uống thuốc đúng giờ. Đừng để bản thân đến lúc cần dùng lại suy yếu đi.”
Tống thị thở dài nhắc nhở Lưu Lam Nhược.
Nàng ta gật đầu ngoan ngoãn, nhìn chén thuốc đen ngòm vị hắc kia, cảm giác muốn nôn.
Nhưng nghĩ tới phải giữ sức khỏe thật tốt, chờ một ngày hành sự.
Trong lúc hoàng cung khởi động một đợt sóng ngầm mới thì Hoàng Uyển Như đã được Tiêu Thanh đưa tới Băng Hồn cốc một cách an toàn.
Chỉ là Quái Lão Nhân đúng là cổ quái, người cũng như tên.
Từ khi Hoàng Uyển Như cùng Nhã Lý ở trong cốc, ông ta không hề nói chuyện với họ.
Nhưng Hoàng Uyển Như cũng không từ bỏ, luôn đi theo ông ta, ông ta làm gì cũng làm theo, từng bước ghi chép lại.
“Nha đầu, ngu ngốc.”
Quái Lão Nhân nhìn Hoàng Uyển Như đến phát phiền.
“Đúng! Ngốc mới theo sư phụ học hỏi.”
Hoàng Uyển Như ở đây rất thoải mái, tuy bị đối xử lạnh nhạt nhưng không làm nàng nản lòng.
Quái Lão Nhân mắng nàng thì nàng cười gật đầu, ông ta nói gì thì nàng cũng cười làm theo.
Chỉ là tay nghề pha trà làm bánh của nàng khá tốt, Quái Lão Nhân rất thích.
“Sư phụ, ăn một chút.”
Lời vừa nói xong, Quái Lão Nhân như một cơn gió, ăn sạch sẽ.
“Sư phụ, người ta cũng hạ thân phận Công chúa mà tìm người, không nể mặt chút nào. Ban đầu là người đồng ý…”
Tiêu Thanh thấy Hoàng Uyển Như bị lạnh nhạt cũng không đành lòng nói đỡ một hai.
“Người lừa ta.”
“Đồ nhi lừa người khi nào?”
“Ngươi nói nàng ta là Công chúa sao?”
“Công chúa không là người sao?”
Vậy là hai sư đồ bọn họ giành cả buổi chiều chỉ để cãi nhau.
Hoàng Uyển Như biết Quái Lão Nhân là người cổ quái, nhưng lại có y thuật cao thâm, chỉ cần ông ta chịu dạy nàng một hai, nàng tin chắc bản thân có thể học được.
“Sư phụ, mặc kệ con là Công chúa hay thường dân. Con chỉ là đồ đệ của ngài.”
Hoàng Uyển Như cũng không đành lòng nhìn mọi người tranh cãi, đột ngột lên tiếng.
“Hoàng tộc các người là đồ lừa đảo.”
“Đồ nhi dù có thân phận gì, đứng trước người vẫn là đồ nhi của người mà thôi.”
“Gặp ta ở trong cung, ngươi cũng sẽ dùng lễ ba bái mà chào ta sao?”
Quái Lão Nhân hỏi khó.
Trong hoàng cung, luật lệ quy củ hà khắc, dù là sư đồ thì trước vẫn là đạo quân thần, Trấn Quốc Công chúa mặc triều phục bái lạy một lão nhân, nghĩ thôi cũng sẽ khiến đại thần chấn động.
Nhưng rất nhanh Hoàng Uyển Như điều chỉnh thái độ, gật đầu kiên quyết.
“Chỉ cần là đồ nhi của người, đừng nói là hoàng cung, dù là ở đâu, gặp người ta cũng sẽ dùng ba bái để chào ngài. Chưa hết, sau này dù ngài cần gì, làm gì, chỉ cần không hại nước hại dân, hại người thân ta, ta đều nghe ngài và làm theo.”
Hoàng Uyển Như nhìn Quái Lão Nhân bằng ánh mắt kiên quyết nhất, hùng hồn nói.
“Phía nam của cốc có một đầm toàn đỉa độc, ngươi chỉ cần xuống đó ngâm mình trong một giờ. Ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ chính thống.”
Quái Lão Nhân đây là làm khó nàng, đỉa độc ở đầm này vô cùng kỳ dị, chúng có răng nhọn, không chỉ hút máu như đỉa thường mà chúng còn dùng răng cắm thẳng vào da thịt, đau đớn vô cùng.
Dù gỡ ra được thì toàn thân cũng sẽ mất đi một miếng da thịt, đau đớn này dù là nam nhân cũng chịu không thấu.
Huống hồ Hoàng Uyển Như là nữ nhân, quan trọng nhất của nữ nhân chính là da thịt, nếu bị cắn vào, khi gỡ ra sẽ mất đi chút da thịt, mà không dám chắc là có để lại sẹo hay không.
“Sư phụ, người là lão yêu quái, thật quá đáng. Sao lại yêu cầu thế chứ?”
Quái Lão Nhân không thèm liếc hắn dù chỉ một cái.
“Sao nào? Sợ sao? Không phải hùng hồn nói ta muốn gì cũng được?”
“Nhảy xuống đầm kia, cũng không hại tới người thân ngươi, càng không là hại nước hại dân.”
Hoàng Uyển Như nghĩ thôi cũng hơi rung, nhưng nàng nắm chặt tay lại, rất nhanh quyết định.
“Được!”
Nàng nói xong thì chạy nhanh tới đầm, không nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống.
Nhã Lý thấy vậy thì hoảng hồn đuổi theo, cũng nhảy theo muốn cứu Hoàng Uyển Như lên.
Mà Tiêu Thanh thấy vậy thì tức giận.
“Vừa lòng ông chưa.”
Rồi hắn cũng chạy theo.
Khi hắn cùng Nhã Lý kéo được Hoàng Uyển Như lên thì toàn thân cả ba người nguyên vẹn.
Không hề có chút gì xây xước, càng không có con đĩa nào bám vào người.
“Ngu ngốc!”
Quái Lão Nhân bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Hoàng Uyển Như cũng mặc kệ đang bị hai người lôi kéo, chạy tới trước mặt Quái Lão Nhân quỳ xuống, dùng nghi lễ ba bái để bái sư,
Hiện tại ông ta cũng không ngăn cản, chỉ đứng im để Hoàng Uyển Như hoàn thành ba bái.
“Xin sự phụ chỉ dạy.”
“Sáng mai đến tìm ta.”
Nói xong ông ta dùng khinh công kinh người chạy mất.
Tới một căn phòng nhỏ trên cây của mình, Quái Lão Nhân lấy ra một dây chuỗi ngọc.
“Người trẻ ngốc nghếch, đỉa là do ta nuôi, sao có thể cắn các ngươi chứ. Quá ngốc.”
Những ông cũng nở nụ cười, xem ra khá hài lòng với biểu hiện của Hoàng Uyển Như.
Mà lúc này ba người toàn thân ướt sũng, nhìn theo Quái Lão Nhân có chút ngơ ra.
“Đúng là…”
Tiêu Thanh cảm thán.
“Các chủ, để nô tỳ đưa Công chúa về thay đồ.”
Lúc nãy hắn mới để ý, vì ướt nước nên y phục của Hoàng Uyển Như dính chặt vào người, bao nhiêu đường cong cơ thể đều lộ ra.
“Được… Được…”
Nhã Lý cùng Hoàng Uyển Như nhanh chóng thay y phục, chỉ là Nhã Lý thấy có sự khác lạ trong người.
“Công chúa, dường như nội lực của nô tỳ tăng lên.”
Nàng ta sau khi thay đồ thì ngồi xuống vận công, cảm giác có luồng nội lực mạnh mẽ muốn tống ra.
“Không lẽ…”
Hoàng Uyển Như nghi ngờ, nghĩ lại chuyện lúc nãy, bọn họ chỉ rơi vào đầm mà thôi.
Không lẽ nguyên nhân từ nơi đó…
Mà nàng không hề có nội lực, vậy thì nước ở đầm đó giúp gì cho nàng?
Nhưng vừa nghĩ như vậy, thì nàng chợt cảm nhận da dẻ của nàng mịn hơn, những nơi sần ráp do trồng cây đã biến mất.
“Đám đỉa dưới đầm có công dụng gì chứ?”
Hoàng Uyển Như thầm nghĩ.
Nàng cũng không làm phiền Nhã Lý vận công, quay lại những gì đã ghi chép khi theo Quái Lão Nhân.
Tuy không có bao nhiêu hữu dụng, nhưng nàng nhận ra Quái Lão Nhân tuy hành động kỳ quái nhưng làm gì cũng có chủ đích, không phải tùy hứng.
Nàng nhớ tới biểu hiện vừa nãy của ông ta, xem ra nàng thành công trở thành nhị đồ đệ của Quái Lão Nhân rồi.
Cộc cộc.
Hoàng Uyển Như mở cửa.
Lại là Tiêu Thanh.
“Nàng… Không sao chứ?”
Hắn hơi ngượng ngùng hỏi.
“Không sao cả.”
“Uống đi, đưa cho Nhã Lý nữa. Chống cảm lạnh.”
Nói xong hắn cũng dùng một dạng khinh công nhanh nhất mà chạy mất.
Hoàng Uyển Như cảm thán.
“Nếu có khinh công thì tốt quá.”
Những bọn họ ai cũng bỏ chạy, nàng có làm gì họ sao?
Hoàng Uyển Như bĩu môi rồi vào trong, cũng mặc kệ màn đêm.
Hoàng cung cùng kinh thành nhiều kẻ không yên ổn, còn ở Bằng Hồn cốc nàng cảm thấy vô cùng tự tại.