Tống Vân Kiều vô cùng khó chịu, tên Tôn thiếu này vì ỷ vào phụ thân mình được phong Hầu gia, luôn ra ngoài làm càn.
Không phải là không có ai làm gì được hắn, chỉ là phụ thân hắn rất biết bao che khuyết điểm, nhờ gia thế phu nhân của hắn nên của cải nhiều vô số, hầu như không ai dám làm gì cả.
“Tôn thiếu nhà các ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không?” Tống Vân Kiều nhíu chặt mày lên tiếng.
“Chúng ta phụng mệnh mà làm, tôi quan tâm gì chứ?” Tên cầm đầu cũng không nói gì, nhanh chóng tiến đến muốn túm lấy Tống Vân Kiều.
“A… Cứu… Ưm…”
Rầm! Rầm!
Tên cầm đầu với mới túm được Tống Vân Kiều, thì hắn đã bị quăng ngã mà vị tiểu thư họ Tống kia cũng vì vậy mà ngã nhào theo.
“Tên khốn… hu hu hu…” Tống tiểu thư chật vật òa khóc.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tỳ nữ Tiểu Thúy nhanh chóng chạy tới.
Tên cầm đầu bò dậy, nhìn kỹ lại thì thấy một thân ảnh bạch y đang đứng trên nóc xe ngựa, bộ dáng lãnh đạm, anh tuấn vô cùng.
“Tên nhãi, dám động vào chuyện tốt của ông đây, để xem mày có bao nhiêu bản lĩnh.” Nói xong, tên cầm đầu cùng nhiều tên khác xông lên.
Nhưng bọn chúng chưa đến gần xe ngựa thì đã bị một bóng trắng lướt qua, gương mặt lạnh băng, không chút biểu cảm dư thừa, động tác linh hoạt lại có lực đạo rất mạnh.
“Á…”
Bộp! Bộp!
Bọn lưu mạnh kia không chỉ bị quật ngã, mà mỗi tên còn nhận một cái tát cháy da lên mặt.
“Xin đại hiệp tha mạng… Cầu xin tha mạng…”
Người thần bí bạch y vẫn lãnh đạm đứng đó, không hề có chút biểu tình gì, cứ như chuyện kia không liên quan tới hắn.
Hắn liếc nhìn đám người đang quỳ sụp kia, rồi mở miệng: “Cút!”
Tuy chỉ một từ nhưng lại uy lực vô cùng, làm cho những tên kia sợ hãi chạy mất.
Lúc này Tống Vân Kiều mới đứng dậy, được tiểu Thúy dìu đến gần nam tử bạch ý.
“Ta xin đa tạ công tử đã ra tay tương trợ.” Tống Vân Kiều bộ dáng e thẹn, hai má ửng đỏ, bộ dạng yêu kiều vô cùng, nhún nhẹ người thể hiện sự tạ ơn.
Nam tử bạch y cũng không nói gì, sau đó rời đi.
“Công tử! Có thể cho ta biết quý danh…” Tống Vân Kiều gọi với theo.
Nhưng bạch y nam tử cứ vậy rời đi, Tống Vân Kiều có vẻ nghi ngờ nhân sinh, nàng được cả kinh thành này khen ngợi là tài nữ, nằm trong tứ đại tài nữ kinh thành.
Xét về dung mạo có dung mạo, tài nghệ có tài nghệ, chưa kể nhan sắc của nàng cũng được xem vào hàng mỹ nữ.
Chính vì sự tự tin này mà nàng ta trước giờ chưa hề để ai vào mắt, kể cả vị Công chúa trong cung kia.
Vậy mà hôm nay cả hai nam tử tuấn tú kia đều bỏ qua nàng ta, thực sự nàng ta lại mất sức hút như vậy sao?
“Về phủ! Báo với phụ thân của ta chuyện này đi. Tôn gia kia quá đáng lắm rồi.” Tống Vân Kiều vô cùng khó chịu.
“Vâng” Tiểu Thúy dìu Tống Vân Kiều lên xe.
Nam nhân bạch y kia từ từ đi ra phố, cảm thấy mọi chuyện thật thú vị. Tề Lâm quốc từ khi nào lại loạn thành một đống thế này nhỉ.
Hắn ta nhếch miệng mỉm cười, cảm thấy có chút thú vị. Nhanh chóng sau đó, có thêm một tên thuộc hạ đi sau nam tử bạch y kia.
“Vương gia, ngài xem, sao lại bỏ nô tài thế này.” Tên thuộc hạ gãi gãi đầu.
“Ngươi đi quá chậm, bỏ qua kịch hay.” Bạch y nam tử gõ đầu tên thuộc hạ cười nói.
Tên thuộc hạ vẫn gãi đầu, chưa hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo chủ tử nhà mình.
“Chúng ta đến Tề Lâm quốc sớm vậy làm gì chứ? Chẳng phải còn hơn mấy tháng nữa mới tới lúc đi sứ sao? Lúc đó đến cũng được mà.” Tên thuộc hạ liên tục thắc mắc.
“Ngươi quá ồn ào.”
Hắn nói xong thì nhanh chóng đi khỏi khu phố ồn ào này, Bắc Triều quốc vài tháng tới sẽ tới Tề Lâm quốc, thực ra hắn đã ở đây hơn một tháng rồi.
Chủ yếu là vì Bắc Triều quốc đang nội chiến tranh giành quyền lực, mà hắn cảm thấy chán ghét cái thế cục đó, muốn trốn đến nơi khác.
“Vương gia, người cũng chưa nói là đi đâu nha.” Tên thuộc hạ vẫn muốn hỏi.
“Ngươi nhớ vị Công chúa ngày ấy chứ?” Nam Cung Hàn lên tiếng.
“Công chúa?” Tên thuộc hạ vẫn chưa hiểu.
Nhưng sau đó chợt nhớ ra gì đó: “Là vị cô nương trong rừng cây phía Tây.”
“Vương gia, không lẽ ngài…” Tên thuộc hạ cười ẩn ý.
“Ngu ngốc.” Nam Cung Hàn lắc đầu trách.
Hắn một thân bạch y tuất dật, ngũ quan cân xứng, khí chất vương giả, trên người lại tản mát chút khí lạnh. Có thể nói, Nam Cung Hàn là vương gia anh tuấn nổi danh ở Bắc Triều quốc.
Đến Tề Lâm quốc du ngoạn, cũng không phải là hắn không cần quyền lực, mà hắn hiểu rõ, cái nội bộ đấu đá kia chỉ muốn tranh giành thứ không đáng giá.
Mà Phụ hoàng của hắn chính là Bắc Triều đế đã dọn đường sẵn cho hắn, cuối cùng là muốn hắn liên hôn với một quốc gia khác đủ tiềm lực chống lưng cho Nam Cung Hàn.
Xem như Hoàng Uyển Như cũng đã lọt vào mục tiêu nhắm tới của hắn.
“Nô tài nói gì sai sao?” Tên thuộc hạ lầm bầm.
“Vừa khéo vị Công chúa kia đã được danh hiệu Trấn Quốc Công chúa, ngày sau trợ giúp ta rất nhiều đây.” Nam Cung Hàn cười tính toán.
Hắn cũng không ngờ Hoàng Uyển Như lại có thể trong thời gian ngắn ngủi lại có thể được ngồi lên vị trí cao như thế.
Đủ thấy vị Công chúa này được Tề Lâm đế thương yêu thế nào rồi.
“Chẳng phải mai là ngày nàng ta rời cung cầu an sao?” Tên thuộc hạ cũng có chút ấn tượng.
Gần đây tin tức Công chúa được mọi người bàn tán nhiều nhất, nhiều thế gia công tử còn phải xem làm sao sau nửa năm có thể diện kiến Công chúa chờ cơ hội làm Phò mã.
Nếu là một vị Công chúa được cưng chiều thì Phò mã nhiều nhất cũng chỉ hưởng vinh hoa phú quý cùng đất phong. Nhưng nếu là Trấn Quốc Công chúa thì khác rồi, ngoài quyền lực còn có binh mã hoặc lực lượng riêng.
Cái này vô cùng khác!
“Vậy ngài?”
“Nên đi thăm vị Công chúa kia một chút…” Nam Cung Hàn lạnh băng nói.
Tên thuộc hạ gãi gãi đầu, vẫn chưa hiểu ý chủ tử, hắn tự lẩm bẩm: “Ngài không định đi vào cung chứ?”
Nhưng vẫn một mực bám theo chủ tử như sợ bị bỏ lại đằng sau.
“Bảo người ngốc, ngươi lại không nhận.” Nam Cung Hàn có chút thở dài.
“A Cẩn, ngươi vẫn là nhanh nhanh về với bổn vương thì hơn. Tên này quá ngốc rồi.” Nam Cung Hàn tự nói với mình.
Sau đó hắn ta khuất bóng sau ngõ cụt.
Mà người được quan tâm đến lúc này là Trấn Quốc Công chúa vẫn đang ung dung ngồi uống trà, xung quanh là mọi người tất bật chuẩn bị đồ.
“Công chúa, người không khẩn trương sao?” Thiên Thiên vừa chuẩn bị vừa hỏi.
“Sao lại phải khẩn trương? Ta đi ra ngoài cũng không phải đi hưởng phước, các em chuẩn bị quá nhiều rồi.” Hoàng Uyển Như lắc lắc đầu nói.
Thiên Thiên phản kháng mạnh nhất, nàng ta rất lo, tuy không biết có thật Công chúa sẽ ở Tĩnh Thanh tự hay không, nhưng lần này đi thời gian lâu như vậy, nàng ta có chút không đành lòng nhìn chủ tử.
“Công chúa, người vẫn nên chuẩn bị một chút.”
“Chẳng phải các em đang chuẩn bị cho ta sao?” Hoàng Uyển Như vẫn ung dung uống trà.
“Phúc Hải công công tới, đang chờ Công chúa ở ngoài.” Lý ma ma nhanh chóng bẩm báo.
“Mời Phúc Hải công công vào, nhanh nhanh nào.” Hoàng Uyển Như đứng bật dậy nói.
“Công chúa khách sáo quá rồi, lão nô tự vào là được…” Phúc Hải công công cười híp mắt, vừa vào cửa vừa nói.