Hoàng Uyển Như điềm tĩnh như nước, nhưng không hề cao ngạo lạnh nhạt mà chính là khí chất vương giả uy nghiêm từ trong xương tủy mà ra.
“Thần nữ có chút thắc mắc, Lưu đại tiểu thư trước giờ luôn ở trong chúng thần mà nói lời không hay về người. Thần cảm thấy Lưu tiểu thư kia có phải thất lễ rồi không?” Thẩm Trang Nghi thẳng thắn hỏi.
Các vị tiểu thư giật mình, cả đoàn im lặng không ai dám lên tiếng.
Vị Thẩm tiểu thư này điên rồi sao? Ai không biết Lưu đại tiểu thư là khuê mật của Công chúa. Nàng ta có nhiều thủ đoạn che mắt Công chúa, các nàng còn có thể làm gì?
“Thẩm tiểu thư nói vậy là các vị ở đây cũng nghe được những điều không hay về ta?” Hoàng Uyển Như cũng không biểu hiện gì nhiều trên mặt.
Đây là gì? Nếu họ nói không có thì tại sao Thẩm Trang Nghi lại nghe được? Nếu họ nói là có thì có sao không báo?
Lúc này Thiếu Thái Nguyệt bỗng nhiên bước ra, hành lễ theo quy củ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Công chúa bớt giận, Thẩm tiểu thư có lẽ hiểu lầm, Lưu tiểu thư kia cùng lắm chỉ nói vài câu, có lẽ Thẩm tiểu thư hiểu lầm ý của Lưu tiểu thư.” Thiếu Thái Nguyệt thực sự không muốn mất lòng ai.
“Ta có chỗ nào là nóng giận sao? Các ngươi quá mức câu nệ rồi, xem như nói chuyện phiếm đi.” Hoàng Uyển Như cười như không cười nói.
Các vị tiểu thư ở đây thở phào, thầm cảm ơn Thiếu Thái Nguyệt giải nguy, cũng oán trách Thẩm Trang Nghi hành sự quá mức lỗ mãng.
Nói xấu Công chúa là Lưu tiểu thư kia, nhưng hùa theo cũng là bọn họ. Chuyện này đến tai Hoàng hậu còn không phải sẽ bị trách phạt sao?
“Công chúa, người quả thực không tức giận. Thiếu tiểu thư chỉ là lo lắng gì đó mà thôi.” Thẩm Trang Nghi nói lời ẩn ý.
Thiếu Thái Nguyệt nghe ra là nàng ta đang mỉa mai mình, bản thân là có tật giật mình mà thôi.
“Thẩm Trang Nghi, ngươi đừng nghĩ có phụ thân chống lưng là giỏi. Trước mặt Công chúa nói lời loạn ngôn tội này ngươi gánh nổi không, ta là lo lắng cho ngươi đó.” Thiếu Thái Nguyệt đường đường chính chính nói.
“Ta không lo. Thiếu tiểu thư lo gì chứ. Huống hồ Công chúa cũng không có nói gì nha.” Thẩm Trang Nghi cười nói như không có gì.
“Công chúa, thần nữ là muốn bẩm báo người Lưu đại tiểu thư kia quá thực là có lời vọng ngôn. Thần nữ lúc trước ngu muội còn tin là thật, nay có vinh dự diện kiến Công chúa quả thực khác xa lời đồn đãi kia, cảm thấy quá mức may mắn.” Thẩm Trang Nghi viện cớ rất hay.
Hoàng Uyển Như nhíu mắt cũng nhìn ra được ý của Thẩm Trang Nghi. Nàng ta là đang muốn thử vị Công chúa này có xứng hay không xứng để kết giao. Nhìn thấy Công chúa trong lòng Thẩm Trang Nghi vô cùng có hảo cảm.
Chỉ là thân phận có chút mẫn cảm, không thể nào đặt hết lòng tin, hiện tại là nàng ta đang đánh giá vị Công chúa này.
“Thanh giả tự thanh, ngươi cũng nói, ta khác với lời đồn, còn cần ta trả lời sao?” Hoàng Uyển Như vẫn là thưởng thức vị tiểu thư này.
Nhưng Công chúa là người há có thể để đánh giá mà kết giao hay không? Đây là gì chứ? Chính là nghi ngờ, thì ra chính vì vậy Thẩm gia bọn họ không nhúng chàm trong vụ việc kia.
Kẻ làm tướng như Thẩm gia thực sự có nhiều băn khoăn, họ sợ công cao hơn chủ, lại sợ Thiên gia hiểu lầm họ, nghi ngờ lòng trung của họ. Thăm dò không phải là mong muốn, mà chính là bản năng, họ cũng chỉ cầu sống.
“Thẩm tiểu thư, ngươi can đảm nói thật, cũng phải xem người bên cạnh ngươi nguyện ý nghe không. Chuyện hôm nay xem như ta chưa nghe thấy, các vị tiểu thư cũng nên như vậy, tránh Phụ hoàng hỏi tới ta lại không có biện pháp.” Hoàng Uyển Như tuy là như đang trách cứ Thẩm Trang Nghi, nhưng thực ra là bảo vệ nàng ta.
Chuyện này đã xem như không nghe, đến tai người ngoài thì xem như do các nàng nghị luận. Hoàng thượng mà biết thì sẽ sao chứ?
Các nàng tự khắc im lặng không ai dám nghị luận, Thẩm Trang Nghi bái tạ nhận lỗi rồi lui về chỗ ngồi, trong lòng nàng ta đã có đánh giá.
“Bẩm Công chúa, điểm tâm đã mang tới.” Thiên Thiên quy củ bẩm báo, đồng thời phân phó cho tỳ nữ dọn điểm tâm.
“Chúng ta còn ở đây thêm hai ngày, vất vả cho mọi người rồi. Đây là điểm tâm từ cánh hoa tươi, còn có chút trà ngon, mọi người thử qua đi. Xem có hợp vị không.” Hoàng Uyển Như mời xong cũng tự lấy một miếng bánh.
Những tiểu thư này cũng dùng thử trà cùng điểm tâm, quả thực ngự thiện Hoàng gia có khác, vị rất thanh lại không nhạt nhẽo. Trà này cũng rất có phẩm vị.
Tuy nhiên Hoàng Uyển Như quan sát kỹ một hồi, các vị tiểu thư bình thường đều là vẻ mặt sùng bái hoặc vui vẻ được ăn đồ ngự dụng. Tuy nhiên có Thiếu Thái Nguyệt cùng Dư Ôn Ngọc lại như dùng đã quen.
Xem ra cuộc sống thường ngày ở phủ các nàng cũng ngang với vị Công chúa này rồi.
Cứ thế một buổi trôi qua, mọi người tan rã vui vẻ ai về phòng nấy. Hoàng Uyển Như trong lòng dù có dự tính sẵn nhưng không tránh được hồi hộp căng thẳng.
Chính là tối nay bọn người kia sẽ ra tay với nàng, nói nàng không hận sao có thể?
“Công chúa, người mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút.” Lý ma ma quan tâm nàng.
Hoàng Uyển Như nghĩ một hồi, vẫn chọn nói lại với Lý ma ma cùng Thiên Thiên, dù sao nàng nhận ra cuộc chiến này không phải cá nhân nàng có thể làm gì được.
“Lý ma ma, nếu ta nói tối nay có người hãm hại ta, ngươi tin không?” Hoàng Uyển Như trầm giọng nói.
“Công chúa, này…” Lý ma ma giật mình.
“Nô tỳ bẩm báo với Hoàng hậu ngay.” Bà nhanh chóng muốn đi.
Hoàng Uyển Như giữ chặt tay bà lại: “Thiên Thiên, đóng cửa đi, ta mệt mỏi, Lý ma ma cùng ngươi ở lại hầu hạ.”
Phân phó xong chủ tớ ba người ở trong một phòng, mất khoảng hai canh giờ họ mới thực sự tắt đèn.
Bên ngoài trời đã tối, sắc trời vô cùng ảm đạm, Tĩnh Thanh tự lại trang nghiêm yên tĩnh, khung cảnh này thật khiến người ta yên lòng, nhưng lòng người lại không yên ổn như vậy.
“Công chúa, người chắc chắn?” Lý ma ma thì thầm hỏi.
“Lý ma ma, tuyệt đối không được nói chuyện này với Mẫu hậu, để bà tự thấy sẽ hiểu ra thôi. Nếu để Mẫu hậu biết mà không chứng cứ gì, chuyện sẽ chỉ dừng lại ở mức đề phòng. Thái tử ca ca bên kia…” Hoàng Uyển Như lo lắng.
Lý ma ma hiểu được tâm tư Công chúa, quả thực đau lòng. Một vị tiểu Công chúa được cưng sủng trong lòng bàn tay, nâng sợ vỡ chạm sợ đau, là tâm can của phụ mẫu, sao lại biến thành kẻ tính toán thế kia.
Thâm cung này quá tàn nhẫn.
“Nguy hiểm quá rồi.” Lý ma ma cảm thán.
Bà cũng nghe theo lời Công chúa, vì bà hiểu rõ nhất tính cách Hoàng hậu, nếu biết nữ nhi có chuyện Hoàng hậu sẽ dốc lòng bảo vệ. Minh tranh dễ tránh ám toán khó dò, chẳng thà đả kích Hoàng hậu để người tìm ra đối sách.
Không thể cứ ngồi yên chờ chết đề phòng!
“Ngươi đi tới chỗ Lưu Lam Nhược đi, ta ở đây có Thiên Thiên.” Hoàng Uyển Như nói.
“Nô tỳ đi, Công chúa… Người phải cẩn thận.” Lý ma ma vẫn lo lắng.
“Được, tin ta.” Hoàng Uyển Như ánh mắt kiên quyết.
Lý ma ma nhanh chóng đi ra ngoài, vẻ ung dung như Công chúa đã nghỉ ngơi.
Thiên Thiên cũng ra ngoài đứng canh cửa, xem như không có chuyện gì. Lúc nãy khi nghe Công chúa nói về chuyện bị hãm hại, nàng ta vô cùng lo lắng, tại sao bọn họ lại vô sỉ như thế chứ.
Công chúa quả thật là người rất tốt, trời cao sao cứ trêu ngươi!
Không lâu sau đó, Lưu Lam Nhược quả thực chủ động đến phòng Công chúa cầu xin bái kiến.
“Lưu đại tiểu thư, Công chúa nhà nô tỳ đã đi nghỉ một chút, Lý ma ma có đi tìm người rồi, người không gặp bà ấy?” Thiên Thiên lòng hơi căng thẳng nhưng vẫn phải tỏ ra không có gì.
“Lý ma ma? Ta chưa… Tìm ta có gì sao?” Lưu Lam Nhược dò hỏi.
“Nô tỳ không rõ, chỉ biết Lý ma ma phụng mệnh Công chúa tìm hẹn người thôi.” Thiên Thiên bộ dáng vô hại mà nói.
“Được, vậy ta về phòng xem sao. Tránh lỡ việc tỷ tỷ giao phó.” Nói rồi Lưu Lam Nhược bỏ đi về phòng.
Trong lòng nàng ta cũng vô cùng khấp khởi, thật mong nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Uyển Như áo quần không chỉnh tề bị mọi người phỉ nhổ.
Cao cao tại thượng thì sao chứ? Còn không phải bị nàng ta kéo xuống sao.
Trong khu vườn phía sau Tĩnh Thanh tự, một bóng đen như chờ sẵn.
“Lưu tiểu thư, xong rồi chứ?” Hắn ta hỏi bằng giọng cợt nhã.
“Hừ, Công chúa đấy, không phải nữ nhân bình thường, đừng có đùa dai.” Lưu Lam Nhược hừ lạnh cảnh cáo hắn.
“Công chúa còn không phải là nữ nhân sao?” Tên kia vẫn không nghiêm túc được.
“Ta thật không hiểu Phong gia các người sao lại có đích trưởng tử như thế chứ?” Lưu Lam Nhược khinh bỉ.
“Ngươi cho ngươi tốt hơn ta mấy phần?” Phong Hạo Nguyên cũng không thèm để ý.
“Nếu không vì chuyện gia tộc ta cũng không cần phải làm như vậy, cứ tự tại tiêu dao vẫn là khoái lạc.” Giọng nói của Phong Hạo Nguyên vô cùng phóng đãng.
Lưu Lam Nhược quả thực rất chán ghét tên này, từ lâu nàng ta đã biết hắn biến thái quá mức, nam nữ cũng ăn được.
Nàng ta cũng cảm thấy ghê tởm hắn!
Nhưng nếu không phải người như thế thì sao nàng ta có thể hả dạ? Chẳng lẽ lại muốn cho Hoàng Uyển Như lấy được lang quân như ý sao?