Vĩnh Thái Phi nghe ngữ điệu dịu dàng. Nghe sự ân cần mà Lạc Phù Nghiêm dành cho mình hai mắt đỏ ửng phút chốc lại ướt đẫm.
Vĩnh Thái Phi ghì chặt lấy Lạc Phù Nghiêm vỡ òa khóc lớn. Cứ như bao uất nghẹn trong lòng đều cuốn theo dòng lệ mà tuôn trào.
- Ngoan....Ân nhi ngoan...
Nhìn một màn như vậy Cao Thừa An cũng không đành lòng. Y hiểu tính của Thái Phi. Biết chắc chắn cậu ta đang rất đau khổ nhưng lại chẳng thêt làm gì bởi lẽ sự thật là sự thật...dù có muốn thay đổi thế nào cũng sẽ không có khả năng. Chi bằng....để cậu ta chấp nhận sự thật. Nhưng có lẽ...sự thật này thật sự là quá mức..
- Nếu ngươi không tin thì chúng ta vào cung một chuyến.
Người nãy giờ vẫn luôn im lặng là Triều Thái Phong đang đứng cạnh y bỗng lên tiếng. Ánh mắt cũng khẽ đặt lên hai con người kia. Trong lòng liền cảm thấy có chút chua xót lạ.
Lúc y tin lời của Lưỡng Nguyệt có phải cũng đã đau khổ như vậy không? Hay là còn đau đớn hơn cả vậy?
Tâm hắn nặng trĩu. Nghĩ đến khuôn mặt đau đớn khổ sở của y trái tim liền ngột ngạt. Lúc đó hắn chỉ có thể ở ngoài cửa nói chuyện với y. Hứa hẹn với y. Vậy mà....đến cả một lời hứa nhỏ nhoi hắn cũng chẳng thể làm được. Hắn...thật sự vô dụng...không làm được trò trống gì cả.
- Ý của ngươi là gì?
Lạc Phù Nghiêm thấy người trong lòng khẽ giật lấy một cái liền cau mày. Bàn tay vẫn đặt sau lưng Vĩnh Thái Phi xoa nhẹ. Ánh mắt thì hướng về phía Triều Thái Phong chất vấn.
- Sắp tới kế hoạch của chúng ta sẽ phải vào cung. Đến lúc đó, tất cả không phải sẽ rõ ràng hơn sao?
Hắn đã tính toán lúc nghe về việc không thể mượn quân của Thủy Quốc. Chỉ là tiến độ sẽ nhanh hơn vì sự kiện bất chợt này. Nhưng cũng không sao. Có lẽ như vậy sẽ khiến những kẻ kia không cảnh giác mà tỏ ra sơ sài. Như vậy, có khả năng kế hoạch của bọn họ sẽ thành công cao hơn so với tính toán.
Lạc Phù Nghiêm nghe vậy liền không nói gì mà chỉ nhìn chằm vào người trong lòng. Sau đó khẽ siết nhẹ vòng tay lại. Giống như đang muốn nói cho Vĩnh Thái Phi biết dù có chuyện gì hắn ta vẫn sẽ ở bên cậu ta. Không để cậu ta một mình đối mặt với những thứ đó.
Và cứ như vậy, bọn họ lại bắt đầu kế hoạch mới của chính mình. Bắt đầu cuộc phản công của những kẻ bị số phận trêu đùa, ruồng rẫy.
.................
"Đừng....Đừng mà....mẫu thân ta là vô tội! Các người....xin các người mà! Đừng...đừng động vào bà ấy...KHÔNG!"
- Hộc..hộc...
Lang Kiều bật dậy trong đêm. Gương mặt gã lấm tẩm mồ hôi nhễ nhại. Gã lại mơ thấy lúc đó. Mơ thấy bản thân yếu đuối vô dụng đến cỡ nào...
Lang Kiều cứ như người thất thần vô hồn. Gã nhìn vào hai bàn tay mình. Nhưng cả hai tay gã đều toàn là máu...máu của mẫu thân hắn...máu của bà ấy....
"Kiều nhi...sống tốt...."
Mẫu thân....mẫu thân của gã...
Gã muốn ôm lấy xác chết nằm trong vũng máu của bà. Nhưng bọn họ không cho. Đám dân làng đó không cho phép gã làm vậy. Bọn họ không ngừng....không ngừng kéo gã ra khỏi xác của mẫu thân mình. Không ngừng đánh gã, đạp gã. Để gã tận mắt chứng kiến mẫu thân nằm ở đó lạnh cóng. Không một ai thăm hỏi. Không một ai thương xót. Loáng thoáng bên tai gã còn có rất nhiều tiếng chửi rủa.
"Chết đi! Đồ b án nước! Thứ gián điệp kinh tởm! Mau chết đi!". 𝘛r𝐮𝐲ệ𝔫 ha𝐲 l𝐮ô𝔫 có tại ﹟ 𝘛r𝖴𝐦 tr𝐮𝐲ệ𝔫﹒VN ﹟
"Hừ! Con của một tên lưu manh thì cả đời cũng chỉ có thể làm tên lưu manh mà thôi!"
"Mẹ kiếp! Nếu không có phụ thân của nó, nước ta đã chẳng phải nhiều lần rụt đầu trước bọn xâm lược!"
" Phải đó, cả nhà nó đều đáng chết! Mẫu thân nó cũng không phải dạng gì tốt lành! Nghe nói trước đó là thôn nữ ở nước ta nhưng lại vì yêu phải tên khốn kia mà bỏ nhà theo hắn. Loại phụ nữ đó có bao nhiêu là kinh tởm chứ? Bao nhiêu là thấp hèn chứ?"
Không! Không phải! Mẫu thân ta...phụ thân ta không có! Cá người im đi! các người im hết đi!
- CÁC NGƯỜI IM HẾT ĐI!
Lang Kiều run rẩy bịt cả hai tai mình lại. Gã giống như phát điên không ngừng la hét khiến cho những người binh lính canh phòng không khỏi sợ hãi. Bọn họ vốn là phải vào đó xem tình hình của gã nhưng bọn họ lại không được gã cho phép. Do đó chỉ có thể không ngừng sợ hãi trước biểu hiện kỳ quái của gã.
An Lâm vốn đang ngủ bên cạnh gã cũng bị gã đột ngột ngồi dậy làm cho tỉnh giấc. Nhưng cậu không nghĩ gã sẽ nghiêm trọng như vậy nên mới im lặng nằm nhìn gã. Nhưng khi thấy gã thống khổ đến mức này liền không khỏi đau lòng thay gã. Và như một phản xạ tự nhiên của cơ thể. Cậu gượng dậy, mặc cho cơ thể đau nhức sau trận h0an ái lúc nãy của cả hai. Đôi tay có phần rụt rè khẽ ôm lấy gã mà dỗ dành như một đứa trẻ.
- Không có gì cả....chỉ là mơ thôi! Không có gì cả....
Nhận được sự ấm áp bất ngờ. Lang Kiều như tìm được ánh sáng trong vực thẩm mịt mù. Gã lúc này nào có hình dáng của một kẻ mưu mô xảo quyệt? Nào có hình dáng của một kẻ tâm cơ vì mục đích của chính mình mà không ngừng ngại hãm hại người khác? Gã lúc này giống như một đứa trẻ lại giống như một con thú nhỏ bị thương đang cố gắng vùng vẫy dành lại mạng sống của chính mình
Gã cũng ôm lấy cậu. Khuôn mặt rút vào lòng cậu, miệng không ngừng lầm bẩm nỉ non.
- Mẫu thân...phụ thân....xin lỗi...xin lỗi...
Gã cứ thế, cứ ôm lấy cậu mà khóc. Chưa bao giờ, An Lâm thấy gã yếu đuối đến mức này. Chưa bao giờ cậu cảm thấy gã đáng thương và cũng có nỗi niềm như bao kẻ khác. Và chưa bao giờ...cậu muốn đi ngược với lý tưởng của mình. Muốn được ở bên gã...
Nhưng....cậu như vậy sẽ có thể nhìn mặt hoàng thượng được hay sao? Có thể xuống hoàng tuyền gặp mặt thái giám tổng quản hay sao?
Cậu rối lắm...cậu không biết phải làm gì...chỉ là khắc này cậu muốn ôm lấy gã, giúp gã cảm nhận chút hơi ấm mà có lẽ....gã đã đánh mất.