- Mẫu thân của con là có lý do nên mới làm vậy..
Triều Thái Thái nhìn hắn dịu giọng. Mỗi khi nhìn thấy hắn, ông đều không nhịn được mà nhớ đến ca ca của mình. Thằng bé thật sự rất giống ca ca..
- Bà ấy có lý do? Vậy suốt mấy năm qua tại sao không ai đến tìm ta? Tại sao không ai nói cho ta biết rằng các người vẫn còn sống?
- Thái Phong, cháu còn nhỏ sẽ không hiểu được..
- TA KHÔNG HIỂU ĐƯỢC HAY THẬT CHẤT CÁC NGƯỜI SỢ KẾ HOẠCH CỦA MÌNH SẼ BỊ PHÁ NÁT!. harry potter fanfic
Triều Thái Phong gằn giọng, bao nhiêu uất ức trong lòng hắn phút chốc trào dâng như sóng cuộn.
- Kiều Loan.. Kiều Loan có phải do các người giết hay không? CHUYỆN LẦN ĐÓ CỦA A HƯƠNG TỶ VÀ A NHĨ CÓ PHẢI DO CÁC NGƯỜI SẮP ĐẶT HAY KHÔNG?
* * *
Bên chỗ của y..
- Cao Thừa An, ngươi có biết chính các người đã phá nát gia đình của ta như thế nào không? Ngươi có biết chính phụ hoàng ngươi đã khiến phu quân ta bỏ mạng. Chính ông ta lo sợ triều chính sẽ đứng về phía phu quân ta, lo sợ chàng ấy sẽ lật đổ chính mình nên mới âm mưu giết hại chàng ấy. Phụ hoàng của ngươi! Người ngươi luôn kính trọng không khác gì là một con quỷ đội lốt người!
Lưỡng Nguyệt nghiến răng nói từng chữ. Cứ như bao nhiều nỗi căm hận trong lòng bà ta đều theo từng câu từng chữ đó tuôn ra ngoài.
- NÓI DỐI! Phụ hoàng ta nhất định sẽ không làm những chuyện đáng kinh tởm như vậy!
Y lớn tiếng phản bác, vẻ mặt không chút tin tưởng những gì người đàn bà trước mặt đang nói. Phụ hoàng luôn xem Triều thúc thúc là thân đệ ruột thịt, làm sao ông ấy có thể nhẫn tâm hại chết thúc ấy?
- Ha! Ngu muội! Cao Thừa An, ta cảm thấy chính ngươi thật đáng thương, lần trước cũng vì không tin lời ta nói mà nữ nhân kia mới phải bỏ mạng.. cuối cùng hóa ra kẻ khờ dại nhất lại chính là ngươi!
Nghe bà ta nhắc đến chuyện xảy ra trước đó, đôi mắt y phút chốc bị bao phủ bởi sương mù mờ mù mịt.
Phải rồi.. Kiều Loan.. là vì y mà chết..
Năm năm trước..
- Là do bà bịa đặt! Phụ hoàng ta không bao giờ làm ra chuyện như vậy!
- Muốn biết hắn ta là kẻ thế nào thì ngươi tự xuống dưới đó mà hỏi!
Lưỡng Nguyệt lúc này đã tựa như phát điên. Bà ta cầm chặt con dao trên tay liền không chần chừ mà phóng về phía y.
- Cẩn thận!
- Kiều.. Kiều Loan..
Y sững sờ nhìn nữ nhân đang chắn trước ngực mình. Ánh mắt toát lên sự sợ hãi tột độ.
- Haha! Cao Thừa An ơi là Cao Thừa An, cả đời này, cả đời này ngươi sẽ phải sống trong dằn vặt! Phải sống trong dằn vặt!
Mặc kệ tiếng cười như tu la địa ngục đó. Cao Thừa An tay chân luống cuống muốn giúp Kiều Loan nữ tử lại cầm máu. Nhưng.. nhưng máu chảy nhiều quá.. vết đâm, vết đâm vô cùng sâu..
- Không.. không kịp nữa rồi.. khụ..
- Ta.. ta đi tìm người! Ngươi.. ngươi đợi ta!
- Hoàng thượng.. đừng làm chuyện vô ích.. ta.. ta vốn dĩ cũng không sống được bao lâu nữa.. coi như.. coi như ta làm điều gì đó có ích vậy..
Thương Kiều Loan nắm chặt lấy tay y. Nàng mỉm cười dẫu cho máu đang chảy không ngừng. Nàng biết, biết thời gian của bản thân có bao nhiêu. Do đó nếu chết đi mà có thể làm được gì đó cho mọi người, có lẽ nó cũng không quá tệ..
- Đó là mẫu thân.. là mẫu thân của Phong ca ca.. ta xin người, xin người đừng nói cho huynh ấy.. huynh ấy biết..
Thương Kiều Loan thừa hiểu, chấp niệm của Triều Thái Phong đối với phụ mẫu của mình. Nếu để hắn biết chuyện bà ta đã làm chắc chắn sẽ không thể nào chấp nhận được..
Thương Kiều Loan thừa nhận bản thân ích kỷ. Nhưng mà nàng thật tâm với Triều Thái Phong. Do đó nàng không muốn, không muốn hắn phải chịu thương tổn..
Rầm!
- Kiều Loan!
Hơi thở nàng vừa trút xuống cũng là lúc đám người Triều Thái Phong xông vào.
- Mau.. mau gọi đại phu.. mau gọi đại phu!
Triều Thái Phong vội vã đỡ lấy nàng. Sau đó lắp bắp hô lớn. Giọng nói hắn như nghẹn đi. Sự day dứt bi ai hòa làm một.. Nhưng cuối cùng tất cả đều không kịp.. tất cả đều không còn kịp..
Trở lại với hiện tại..
- Ngươi không tin lời ta nói cũng chẳng sao! Đọc cho kỹ từng chữ trong đây! Để xem lời ta là bịa đặt hay là sự thật!
Lưỡng Nguyệt hướng y ném xuống một bức thư đã có phần cũ kỹ.
Y vừa nhiền liền có thể nhận ra.. nhận ra nét chữ đó là của mẫu hậu mình.
* * *
- Hy sinh vì đại cuộc, là điều vốn dĩ không thể tránh khỏi!
Triều Thái Thái nhắm mắt lại điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Triều Thái Phong. Lần đó ông không đi chung với Lưỡng Nguyệt. Đến khi bà ta trở lại thì mới biết mọi chuyện vốn đã diễn ra..
- Đó là mạng người! Các người có biết đó là mạng người hay không?
- Thái Phong, bình tĩnh lại!
- Ông còn muốn kêu ta bình tĩnh? Triều Thái Thái, có phải ông thấy ta rất buồn cười hay không? Có phải đối với các người ta rất thảm hại hay không? Họ đã cưu mang ta! Là họ đã cho ta biết thế nào là một gia đình khi ta nhà tan cửa nát! Vậy mà các người.. vậy mà các người..
- Đó dù sao cũng không phải máu mủ của cháu! Nếu để mẫu thân cháu nghe được những lời này, bà ấy sẽ đau lòng cỡ nào?
Vốn hiểu rõ ai là điểm yếu trong lòng hắn. Triều Thái Thái liền không chần chừ nhắc đến tên đại tẩu của mình.
"..."
Quả nhiên.. là có hiệu quả!
- Sau hôm nay tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Hận thù gì đó cũng sẽ tan b..
- Hỏa hoạn năm đó là do ai làm?
- Cháu có ý gì?
- Hỏa hoạn năm đó là do ai làm?
Triều Thái Thái cau mày, bàn tay đặt bên hông cũng từ từ siết lại.
- Cháu nói vậy là sao? Trận hỏa hoạn đó vốn là do phụ hoàng của Cao Thừa An sắp đặt..
Nghe thúc thúc của mình nói. Sắc mặt Triều Thái Phong càng thêm phần tệ hơn. Hắn nhìn chằm ông ta sau đó không ngần ngại mà ném xuống một tờ giấy đã bị nhàu nát.