- Lang Ẩn.. Lang Ẩn.. không phải chứ! Là tên gián điệp trà trộn vào hoàng cung mấy mươi năm trước!
Vĩnh Thái Phi không tin nổi mà trừng mắt. Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao?
- Vậy họ là..
- Ngươi đoán đúng rồi! Nhưng mà.. đó không phải là lý do chính mà ta nghi ngờ hắn..
Lý do thật sự là sau sự kiện xảy ra ở Lâm gia năm năm trước.
- Vậy tại sao người..
- Thiếu gia, quan huyện Châu An đến tìm người ạ!
Chưa kịp nói xong câu chuyện thì tiếng của An Lâm đã vội vã từ bên ngoài vọng vào.
Châu An? Tên này nắm bắt thông tin cũng mau lẹ đó chứ?
Cao Thừa An thầm tán thưởng sau đó dời lại câu chuyện đang dở dang mà chuẩn bị ra đón tiếp kẻ vừa tới.
Chuyến đi lần này, đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của vị quan huyện này. Y còn định nay mai sẽ đến tìm. Ai dè, chưa kịp thì người đó đã xuất hiện.
* * *
- Thần tham kiến..
- Được rồi, được rồi! Ngươi đứng lên đi! Còn nữa mau đổi cách xưng hô!
Thấy Châu An muốn hành lễ với mình Cao Thừa An liền ngăn cản. Nếu có ai vô tình lướt ngang qua bí mật của y sẽ lộ hết.
- Vậy hoàng.. An công tử, ta có thể giúp gì cho ngài!
Thấy kẻ kia mau chóng vào nhanh vấn đề khiến Cao Thừa An không khỏi khâm phục. Nếu không phải chính tay y điều tên này đến quản lý phía Nam thì y còn cho rằng kẻ này đang cố ý nịnh bợ chính mình.
- Chuyện bọn phản động này, chắc ngươi đã biết rồi?
* * *
Khu rừng phía Đông..
- Tới rồi!
Lang Kiều đang đi giữa chừng thì bỗng có tiếng ai đó vang lên sau lưng gã. Khẽ xoay người một cái thì liền nhìn thấy hai người nào đó đang đứng khoác áo choàng đen kín mất.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Lang Kiều không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính. Trong giọng nói của gã nghe ra một tia kính trọng.
- Vẫn làm theo kế hoạch cũ. Nhưng mà, Thái Phong nó đã nhận ra gì hay chưa?
Một người âm trầm lên tiếng hỏi.
- Chưa, hắn vẫn chưa biết ta có qua lại với hai người. Nhưng tại sao lại phải giấu hắn?
Đây là điều mà gã luôn thắc mắc trong lòng. Cớ gì, hai người này lại che giấu không cho Triều Thái Phong biết đến sự hiện diện của mình, nhất là..
- Không phải ta không muốn nói.. nhưng ngươi cũng thấy, Thái Phong là một đứa nhỏ tuy trông lãnh khốc nhưng lại giàu tình cảm. Chắc hẳn, thời gian này, ngươi cũng nhận ra gì đó rồi đúng không?
"..."
Lang Kiều im lặng không đáp lại người kia. Thật chất gã cũng chẳng biết nói gì vì người kia nói hoàn toàn không sai. Tình cảm của Triều Thái Phong dành cho Cao Thừa An vốn đã lệch ra ngoài quỹ đạo.
- Còn nữa, trước khi kế hoạch hoàn toàn diễn ra, ta muốn gặp riêng Cao Thừa An một chút!
* * *
Quán trọ Miên Hà..
Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Sau khi tiễn Châu An rời đi, chỉ còn lại một mình Cao Thừa An trong phòng.
- Lang Kiều có động tĩnh!
Bước vào là Lạc Phù Nghiêm và Vĩnh Thái Phi với sắc mặt không được tốt cho lắm.
- Hai người mất dấu rồi?
"..."
- Haiz.. nói xem, rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Cao Thừa An day day trán. Y biết rõ tên kia là con cáo già ranh ma. Hai người này, đối phó với gã cũng sẽ không dễ dàng gì.
- Lúc nãy khi mọi người chia ra làm việc, ta thấy hắn ta rẻ hướng đi đâu đó. Nhưng mà theo được một đoạn thì liền mất dấu.
Vĩnh Thái Phi kể lại mà trong lòng không khỏi thất vọng và tự trách. Nếu mà cậu ta nhanh nhảu hơn chắc chắn sẽ nắm được thứ gì đó.
- Đó không phải là của Ân.. của A Phi đâu!
Lạc Phù Nghiêm một bên chen vào. Hắn ta không muốn Ân nhi của mình bị trách phạt.
- Được rồi, ta cũng đã nói gì đâu. Các ngươi tiếp tục việc cần làm đi..
Y thở dài hết cách với đôi phu phu này. Mà y cũng thắc mắc, rốt cuộc lý do gì mà Lạc Phù Nghiêm lại gọi Vĩnh Thái Phi là Ân nhi cơ chứ? Hai cái tên này có liên quan đến nhau sao?
- Bọn ta hiểu rồi!
Nói xong hai người đó nhìn nhau một cái rồi quay lưng định rời đi.
- À phải rồi, ngươi và.. Thái Phong xảy ra chuyện gì sao?
Nhớ lại chuyện ban sáng y liền thấy chắc chắn là có vấn đề. Mà hỏi Triều Thái Phong chắc hắn sẽ không đáp đâu. Do đó hỏi Vĩnh Thái Phi có khi lại nhanh hơn.
- Tự mà đi hỏi hắn!
Mới nghe thấy tên của kẻ nào đó, Vĩnh Thái Phi liền lập tức không khác gì con mèo phát tiết!
Rầm!
Chậc, lễ nghĩa của ngươi rốt cuộc là đi đâu hết rồi hả?
* * *
Đêm đến..
- Gâu! Gâu!
Đang chuẩn bị trở về phòng ngủ thì Cao Thừa An liền nghe thấy tiếng chó sủa. Liếc mắt nhìn một cái thì thấy xa xa có bóng người đang ngồi. Bên cạnh còn có một con chó nhỏ đang cọ vào chân kẻ đó làm nũng.
Mà bóng dáng này, hình như là Triều Thái Phong đi..
Rồi không biết thế nào, y lại quay sang hướng người đó rồi chậm rãi bước đến gần.
Quả nhiên là Triều Thái Phong mà..
- Ăn đi!
Triều Thái Phong thái độ với bất kỳ ai cũng lãnh đạm như vậy kể cả là một con vật. Hắn cầm một chút thịt gà sau đó đưa đến miệng chó nhỏ. Dĩa thịt này là lúc nãy hắn nhờ bên chỗ bếp làm cho.
- Gâu! Gấu!
Chó nhỏ vui vẻ lè lưỡi ăn thức ăn. Sau đó còn rất vui vẻ mà cọ vào lòng bàn tay hắn.
- Gấu!