Trong giấc ngủ, Doãn Nguyệt Khuê nghe thấy cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trước khi đi, Lục Minh Phong lấy thuốc mà đã Hạ Khôn mua bôi lên những vết trầy xước trên người cô rồi mới ra khỏi nhà.
Khi màn đêm buông xuống, anh đến nơi Hạ Khôn ở, Vũ Ngang xũng ở đó, có thêm vài người đàn ông mặc vest đen.
“ Lục thiếu.” Mấy người đàn ông cung kính đứng ở trong ngõ nhỏ chào hỏi.
Họ lùi lại, Lục Minh Phong nhìn thấy người đàn ông bị đấm đá đang cầu xin lòng thương , anh ta vừa bị đánh rất đau, để cho Lục Minh Phong nhìn rõ anh ta, người của anh đã mở chiếc bao tải để lộ ra người đàn ông bị sưng mũi và sưng mặt.
"Tam thiếu..."
Nhìn thấy Lục Minh Phong mặc vest đen, đi giày da đen, trong mắt hiện lên sát khí, người đàn ông chợt hiểu tại sao mình lại bị bao tải đập vào đầu khi đang đi trên đường.
Lục Minh Phong trực tiếp dùng một tay bẻ hai tay anh ta.Hai tiếng rộp vang lên từ những chiếc xương gãy,i xung quanh ngoại trừ Vũ Ngang toàn thân run rẩy thở hổn hển, những người còn lại đều không thay đổi sắc mặt, tựa hồ đã thành thói quen.
Trong mắt họ, Lục Minh Phong luôn là như thế này.
Vai của người đàn ông chạm vào điện thoại di động của Lục Minh Phong, anh đã khiến tên này què hai tay
"Lục... Lục thiếu, tôi cũng... lấy tiền làm chuyện, là... Lục Chấn..."
Trước khi người đàn ông có thể nói xong, hắn đã bị Lục Minh Phong đánh bất tỉnh.
Anh không phải kẻ mất trí tùy tiện giết người, cho người này đáng tội hình phạt, để hắn ở nơi này tự mình chống đỡ, cho dù người này có vạn lá gan cũng không dám nói ra.
"Tìm Lục Chấn Nam khiến hắn ta đoạn tử tuyệt tôn."
Lục Minh Phong bước đi trong bóng tối, đưa ra chỉ dẫn cho những người phía sau anh.
Chuyện bẩn thỉu như vậy cũng không cần anh phải tự mình làm
"Vâng."
Lục Minh Phong đang ngồi trong xe, Hạ Khôn ngồi phía trước lái xe. Mấy ngày trôi qua rồi, hôm nay mới có cảm giác mình được hiện diện.
Sau khi giải quyết xong chuyện với người đàn ông đó, Lục Minh Phong chỉ muốn về nhà, anh đã ra ngoài được vài giờ, còn vợ của anh đang đợi anh ở nhà.
Đây chính là loại cảm giác phụ thuộc
Trong đêm, mưa phùn phản chiếu dưới ánh đèn xe, đối với buổi xâm xẩm tối, kể từ mười năm trước, anh đã có một cảm xúc đặc biệt đối với màn đêm.
Xe chầm chậm chạy trên đại lộ ít người, trời đổ mưa, thỉnh thoảng có vài người đi bộ tay cầm ô bước nhanh trong đêm.
Đêm nay không có sao, nhưng trăng vẫn lấp ló ẩn hiện trong những đám mây đen, đây là điểm sáng duy nhất trong đêm.
Từ năm trước vào ngày đó Lục Minh Phong đã coi Doãn Nguyệt Khuê là vầng trăng sáng chói giữa cuộc đời ảm đạm của anh.
Hoàng hôn cuối ngày, bắt nguồn từ lần gặp đầu tiên họ gặp nhau, cũng tượng trưng cho tất cả những bất hạnh trong cuộc đời cô, đồng thời nó cũng tượng trưng cho sự nguy hiểm.