Đợi Doãn Nguyễn Khuê truyền thuốc xong, khi cô tỉnh dậy, anh đưa cô về nhà, về đến nhà, anh tự hâm nóng thức ăn trên bàn rồi tự mình ăn.
Đây là bữa ăn đầu tiên vợ anh nấu cho anh, và anh muốn ăn.
Vì vậy khi cô vừa xuất viện, anh đã đưa Doãn Nguyệt Khuê đi ăn mì, anh nhìn cô ăn, còn anh về nhà với cái bụng trống rỗng để ăn những món ăn nguội và cả cơm nguội.
"Chồng em thật dễ thương."
Doãn Nguyệt Khuê ngồi đối diện anh, nhìn anh ngấu nghiến đồ ăn, người đàn ông này càng nhìn càng dễ thương.
"Khụ..."
Lục Minh Phong nghe cô nói, nhất thời không thích ứng được, quay đầu ho khan một tiếng, may mà anh quay đi kịp, nếu không có lẽ đã phun vào mặt vợ rồi.
Chưa ai từng nói anh dễ thương cả.
Anh là một người đàn ông đã hai mươi tám.
Mưa đi, gió đến. Anh là mộ người đàn ông dường như đã trải qua hết khảo nghiệm của cuộc sống.
Đột nhiên được người mình thích bảo là dễ thương, anh hơi đỏ mặt.
"Chậm một chút, thực sự đó, như thế này lại càng dễ thương hơn." Doãn Nguyệt Khuê nhanh chóng rót cho anh một ly nước và vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Bà xã, đừng nói nữa..."
Từ dễ thương chưa bao giờ được liên kết với anh.
"Thật đáng yêu ."
“...”
“Thật…thật sao?” Anh nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, chứa đầy hoang mang.
Nếu anh đáng yêu như vậy, anh sẽ chỉ dễ thương trước mặt cô cho đến hết đời.
"Ừ. Thật đấy." Doãn Nguyệt Khuê gật đầu, hôn lên trán anh: "Chồng ngoan, bác sĩ nói thế nào?"
Anh biết rằng cô nhất định sẽ hỏi.
Lúc đầu anh không muốn nói, nhưng anh không thể ngăn cản sự tấn công vừa mềm vừa cứng của cô, anh đắm chìm trong đó một lúc, cô mềm mại dựa vào trong lòng anh, anh ôm cô, trái tim của anh đã hoàn toàn bị thỏa hiệp bởi người phụ nữ này rồi.
Cô cũng có quyền được biết.
“Bác sĩ nói, em không được chịu kích thích nữa, nếu không em có thể sẽ quên rất nhiều chuyện, bởi vì sau tai nạn xe cộ năm đó em bị mất trí nhớ, có lẽ những tiếng nổ liên tiếp đã kích thích dây thần kinh trong não của em, hơn nữa em còn bị hạ đường huyết rất nặng, đột nhiên hôn mê, nếu lại bị kích thích, không biết em sẽ quên đi bao nhiêu chuyện, không ai có thể nói trước được."
"Anh sợ em quên anh đúng không?"
Doãn Nguyệt Khuê hiểu rất rõ tâm trạng của anh, cô nói đã đúng trọng tâm.
Anh gật đầu và nhìn cô thật sâu. Cô ấy thật thấu hiểu anh, đúng là người phụ nữ của anh.