"Đừng nói dối, anh đã theo em mười năm rồi, sao anh có thể không biết được. Anh nhất định phải là người đầu tiên, không thể cho người khác cơ hội. Bảy năm trước, anh đã định chiếc váy cưới của em, anh rất mong em sẽ mặc nó như thế nào, nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, kiểu dáng đã lỗi thời anh phải thiết kế lại nó."
Vốn dĩ Lục Minh Phong không định nói cho cô biết, nhưng Doãn Nguyệt Khuê nói rằng sau này anh muốn làm gì cũng phải bày tỏ rõ ràng với cô. Anh rất nghe lời cô.
Nhưng lần đầu tiên anh nói điều đó, anh cảm thấy hình như không tốt, và có vẻ hơi không quen.
Tại sao phải nói tất cả những điều nhỏ nhặt mình làm với người phụ nữ của mình?
"Khuê, anh có hơi không quen, anh đối xử với em tốt như thế nào anh đều để trong lòng, nếu như nói cho em biết mọi chuyện như vậy, anh cảm thấy bản thân có chút..."
Anh cau mày, không biết phải nói gì.
"Rồi anh sẽ quen thôi. Anh đã để nó trong một góc khuất một thời gian dài rồi, em sẽ luôn ở bên anh. Anh không phải người xấu. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Lục Minh Phong, anh là chồng của em và em là vợ của anh. Thật đấy, anh chính là người tốt nhất. Điều gì đã khiến anh nghĩ sai về bản thân mình, đối với bản thân lại không có một chút tự tin nào."
Doãn Nguyệt Khuê ôm Lục Minh Phong hôn lên môi anh….
Thấy cô chủ động hôn, Lục Minh Phong cũng lập tức đáp lại cô. Anh một tay ôm chặt eo cô, một tay nâng mặt cô lên, môi lưỡi quấn quýt một hồi lâu. Khi cả hai tách ra, ai cũng thở hổn hển. Lục Minh Phong đặt từng nụ hôn lên mũi, mắt, trán cô. Xem cô như báu vật mà nâng niu.
Anh thì thầm, thổi hơi vào tai cô:“ Bà xã, hôm qua có đủ thoả mãn em không?”
“...” Sao lúc bình thường anh rụt rè lắm mà, đến bước này lại có thể thay đổi thành một con người khác như vậy chứ.
“Hửm, sao không trả lời anh Khuê.”
“ Thực ra…cũng được.”
“ Vậy hôm nay có thể tiếp tục không.”
Doãn Nguyệt Khuê không trả lời nhưng cái gật đầu của cô đã cho anh biết cô cũng muốn làm chuyện đó với anh.
Anh lập tức đẩy cô lên chiếc bàn ở phòng khách. Trên chiếc bàn cũ trong một căn nhà nhỏ là hai bóng người dán chồng lên nhau, kết hợp với hoa hồng đỏ xung quanh tạo nên một bầu không khí quá đỗi ngọt ngào.
Mái tóc dài của người con gái xoã tung như một mảnh vải lụa, da thịt nõn nà trắng như tuyết giống như một đóa sen trắng nở rộ, cánh môi đỏ bừng hé mở, xinh đẹp không chút tì vết, cô nằm im lặng như chờ anh đến hái.
Dù đang ở trong nhà, nhưng trời đang là mùa thu, bị anh cởi chiếc váy đang mặc trên người Doãn Nguyệt Khuê không thể khống chế trở nên run rẩy, vì hơi lạnh nên cô áp sát vào người anh.
Đôi môi Lục Minh Phong mím chặt, thở ra hàng loạt hơi nóng, phả lên trên gò má cô, dường như bị cuốn hút, cô cảm thấy toàn thân vô định, khô nóng khó chịu khiến cô hít thở không thông.