"Khuê, hôm nay anh xuất viện, khi bệnh nặng, anh nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa. Anh yêu em nhiều lắm, yêu em đến phát bệnh, ngay cả dũng khí nói ra cũng không có. Năm mười tám tuổi anh không nói, bao nhiêu năm như vậy đã thành thói quen, anh không muốn em biết có một người yêu em như vậy, bởi vì có lẽ đối với anh mà nói đó là cách anh yêu em, nhưng đối với em mà nói, đó là một loại bệnh… Bởi vì, em không yêu anh, không quen biết anh, sao có thể nói yêu?"
Doãn Nguyệt Khuê yên lặng nhìn từng chữ trên mặt sau của tờ giấy vẽ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Trong tranh, anh đeo mặt nạ đen, đỡ đạn cho cô trong bóng tối. Cảnh tượng đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô. Vì điều này, cô đã tìm kiếm anh trong nhiều năm.
“ Khuê, khi viên đạn xuyên qua cơ thể anh, anh nghĩ, nếu em nhìn thấy bộ dạng của anh, em sẽ không biết rằng anh đã ở bên cạnh em nhiều năm như vậy, bởi vì đối với em anh chỉ là một trong rất nhiều vệ sĩ của em mà thôi.”
"Khuê, anh có ích kỷ, ích kỷ và nhỏ nhen, làm sao có thể để người khác tới gần em như vậy được? Em là cô gái của anh, người gần gũi nhất với anh mỗi lần chỉ có một mình em."
"Lúc đó anh nghĩ, coi như em không nhìn thấy bộ dáng của anh, thì lúc anh chết em cũng sẽ không bi thương quá lâu, dù sao anh cũng chỉ là vệ sĩ của em mà thôi."
Bức thư tình này là dài nhất.
Từng câu nói của anh như một lời trăn trối, cũng như bộc lộ niềm vui của quãng đời còn lại sau cơn tai biến.
“Khuê, anh rất mâu thuẫn, thậm chí anh đã an bài, nếu như anh chết, sẽ có người gửi những bức họa này cho em, để em nhìn thấy khi anh còn sống, mỗi năm, mỗi khắc, mỗi giờ trong lòng anh đều có em.”
“Nhưng mà như thế này có lẽ sẽ là ích kỷ, sẽ làm cho em sợ hãi, dù sao đây cũng chỉ là tình yêu đơn phương của anh, anh yêu em cho nên nguyện ý liều mạng vì em. Anh không muốn em sợ hãi, bởi vì anh không biết liệu em có thể thực sự chấp nhận loại tình yêu gần như bệnh hoạn này hay không.”
“Khuê, mỗi lần trải qua sinh tử, đỡ dao cho em, cầm máu cho em, nhìn em vào phòng chăm sóc đặc biệt hết lần này đến lần khác, anh rất vui vì em có thể sống sót trở ra. Anh luôn hy vọng mỗi lần như vậy em đều có thể an toàn trở ra.”
“Anh sợ em biết tên anh, sợ em nhìn thấy dáng vẻ của anh, anh sợ khi em biết anh yêu em em sẽ không cho anh đến gần. Để anh trải qua sinh tử cùng em nữa. Nhưng anh làm sao có thể để tên đàn ông khác đến gần em chứ.”
”Gần bên em ngày đêm, năm này qua năm khác, cô gái của anh, em đã trưởng thành, em xinh đẹp, giỏi giang, đôi khi anh không ở bên em, từng đêm anh nhớ em, mong em biết được tình sâu đậm này, nhưng cũng mừng là em không biết.”
Doãn Nguyệt Khuê đọc những dòng chữ đó, tưởng tượng ra cảnh anh viết những lời thú nhận này. Có thể trong phòng bệnh, có thể ở đây, hoặc có thể lúc rảnh rỗi. Nhưng không ngoại lệ, đó luôn là lúc anh nhớ đến cô.
“Khuê, anh là Lục Minh Phong, cô gái của anh mặc dù chỉ hơn em ba tuổi, nhưng trong mắt và trong trái tim anh, em là một cô gái không bao giờ lớn, cô bé của anh.”
“Cô bé của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Dưới ánh sao, em nói với anh rằng đừng từ bỏ hy vọng sống. Ánh sao đêm đó thật đẹp. Trong mắt anh, em bên cạnh anh càng đẹp hơn.”
“Anh là một người như thế nào sao? Anh là một đứa con ngoài giá thú. Anh lớn lên ở nông thôn. Ngày gặp em có lẽ là do số phận sắp đặt, kéo thể xác và tinh thần của anh dần dần đến gần em.”
“Tuy nhiên, sự tự ti, mặc cảm và lạnh nhạt của anh đều không tương thích với vẻ đẹp trong sáng của em. Cảm xúc có lẽ chính là thứ dằn vặt như vậy, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào nhưng chúng lại khiến anh đau lòng từ năm này qua năm khác. Nhất cử nhất động của em đều ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, khiến anh chìm vào việc không biết có nên cướp cuộc sống của em về tay mình để mình trở thành người có tư cách đứng trước mặt bảo vệ em không.”
Trong bức tranh, anh vẽ hiện trường vụ tai nạn xe buýt năm đó, bức tranh này là tranh màu nước, những bức khác phần lớn là tranh phác thảo, có lẽ vì tranh phác họa mang theo thuận tiện hơn, khi rảnh rỗi anh có thể vẽ…
Đồ đầu gỗ này, luôn luôn như vậy, không bao giờ nói cho cô biết về sự tồn tại của anh cùng lòng tốt của anh dành cho cô, cũng như không bao giờ hỏi han hay trách móc cô.
“Cô bé, em là giấc mộng của anh, nhiều năm như vậy, anh thích lặng lẽ vẽ em trong lòng và trong mắt. Anh nghe nói, một người nếu chết đi, thứ cuối cùng biến mất chính là thính giác.”
“Cô gái của anh, anh có chút mâu thuẫn, muốn sau khi chết sẽ đưa những bức họa này cho em, để em thấy anh nhớ em như thế nào, mỗi lần đứng trước mặt em, nguyện ý chết vì em. Anh không chắc lần sau có thể bảo vệ em như thế này nữa hay không, anh sợ rằng sẽ có người khác thay thế anh, sát cánh bên em, ôm em vào lòng.”
“Anh nghe nói rằng thính giác là thứ cuối cùng biến mất sau khi chết. Nếu em nhìn thấy những bức tranh này, em sẽ ở bên cạnh anh nắm lấy bàn tay lạnh đã cứng ngắc, và nói vào tai anh điều gì đó, anh có thể nghe nhưng không thể trả lời em được nữa.”
“Nhưng mà, loại này âm thầm canh giữ, loại này gần như bệnh hoạn, là anh tự mình lựa chọn. Anh có tư cách gì yêu cầu em tiếp nhận? Nhưng anh vẫn kỳ vọng, tự mình mâu thuẫn, dằn vặt từ năm này qua năm khác.”
“Khuê, hôm nay anh lại được xuất viện rồi. Vết rạch sâu phải khâu hơn 20 mũi. Da của anh bị xé toạc áo sơ mi trắng của anh bị máu nhuộm đỏ.. Khi anh phải nằm yếu ớt trong bệnh viện nhưng anh vẫn rất vui.”
“Anh vui mừng vì nhát dao này không rơi trúng em, cũng mừng vì anh lại bảo vệ được em. Em là con gái, trên người không nên có sẹo, anh là đàn ông nên những chuyện này không thành vấn đề gì cả.”
”Anh đã rất nhiều lần tưởng tượng ra hình ảnh chúng ta bên nhau trong tương lai. Liệu sẽ có một ngày như vậy không?”
Còn có hình ảnh cô chết đuối, cô nhớ lúc đó, khi cô không cẩn thận rơi xuống nước, một bóng người không chút do dự nhảy xuống nước cứu cô.
Anh vẫn đeo khẩu trang đen, toàn thân ướt sũng, trong mắt không che giấu được sự lo lắng.
Không lâu sau, cô học bơi.
Tuy nhiên, nỗi sợ hãi về khoảnh khắc chết đuối đã ăn sâu vào tim cô.
“Khuê, hôm nay anh cứu em được, nhưng trong lòng anh đau đớn, hy vọng sau này, dù không có anh che chở em vẫn phải khỏe mạnh bình an vô sự, anh không biết thời khắc nào anh sẽ mất đi, không cho em biết sự tồn tại của anh có lẽ em sẽ sống vui vẻ hơn.”
“Cuộc sống của anh, những gì anh đã trải qua, tất cả mọi thứ về anh em có muốn biết không? Cô gái, còn anh biết đủ cuộc đời này em đã trải qua những gì rồi.”
”Anh nguyện dành nửa cuộc đời mình cho em, được ở bên cạnh em, nói cho em biết rằng anh đang ở đây. Những người khác anh không dám nói nhiều, cũng không thể đảm bảo điều gì, bởi mỗi lần là một lần phiền muộn, ai có thể đảm bảo lần sau, anh sẽ không vắng mặt.”