Anh nhấc bổng cô lên, nhấn chìm những lời chưa kịp nói của cô vào trong nụ hôn say đắm.
Miệng tràn ngập hương vị của nhau.
"Ôi trời ơi!"
"WTF!"
Những người qua đường đang nói chuyện vô tội vạ, hai người họ chỉ quan tâm đến nhau nên đã tự động chặn mọi thứ xung quanh mà không nhận ra.
Vài phút sau, video và ảnh chụp hiện trường lần lượt được chuyển tiếp bởi những người dùng khác nhau và chúng đã đạt đến điểm sôi sục.
Trang mạng bị tê liệt.
"Cho nên em đi mua nhẫn cầu hôn em, còn mang theo sổ hộ khẩu, Khuê..."
Doãn Nguyệt Khuê đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay trái, sau đó nói: "Anh đã dành mười năm để làm tất cả mọi việc, việc cuối cùng, hãy giao cho em, Lục Minh Phong em đã cầu hôn anh, đầu gỗ, cả đời này là của em."
Lục Minh Phong mỉm cười, lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương mà anh đã mang theo bên người, là nhẫn nữ, anh đã mang theo bên mình rất nhiều năm.
" Anh mua lúc nào?"
Doãn Nguyệt Khuê sững sờ, lập tức cảm thấy bị anh lấn lướt, ai có thể ngờ rằng anh sẽ lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, chiếc nhẫn này còn cùng anh đi khắp mọi nơi?
Và cô chỉ là đi mua nó.
"Ngay từ những ngày anh bắt đầu thích em anh đã đen theo nó rồi. Vốn muốn đến cục dân chính mới cầu hôn nhưng em lại mở đầu rồi. Khuê, sao em không cho anh cơ hội khoe khoang một chút? Sao anh thấy em mới ngốc, người nên quỳ xuống phải là anh."
"Gả cho anh, bên cạnh anh, bất luận em muốn đoạt cả đời anh, của cải, hay là.... sắc dục, chỉ cần em muốn anh đều cho em hết. Anh đã sớm yêu em tới phát điên, khát khao có được em đến điên cuồng, hiện tại nguyện vọng của anh đã thành hiện thực, anh rất vui khi có một cô gái ngốc nghếch là em."
Khi Doãn Nguyệt Khuê định thần lại, cô nhận ra rằng anh đã quỳ xuống và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên phải của cô.Lời nói của anh vang vọng bên tai cô hết lần này đến lần khác.
Tình hình phát triển quá nhanh, cho nên... nữ cầu hôn nam trước, nam cầu hôn nữ sau? !
"Mẹ ơi, con cảm thấy như mình đang yêu~"
"Trái tim của tôi vừa thất tình đã quay trở lại... Đây là tình yêu cổ tích gì vậy?"
Rất nhiều nam nữ đều là cẩu độc thân, bọn họ chỉ cảm thấy hôm nay trong không khí có bong bóng màu hồng, trời đất quay cuồng.
Còn Doãn Nguyệt Khuê thật sự rất muốn chuyển cục dân chính đến đây?
"Đi thôi, ngay lập tức! Lục Minh Phong, đi lấy đăng ký kết hôn với em!"
"Được rồi bà xã, hộ khẩu của anh đã có trên xe rồi, không cần về nhà lấy nữa."
Nụ cười nở rạng rỡ trên môi Lục Minh Phong ôm cô vào xe.
Âm mưu! Người đàn ông mang theo nhẫn đính hôn và cả sổ hộ khẩu là sợ mình không lấy được vợ hay sao?
Doãn Nguyệt Khuê vừa cảm động vừa buồn cười, ngả người vào lòng anh để anh bế cô vào trong xe.
"Anh Lục, cảm ơn anh đã đáp ứng điều tôi mong muốn."
"Cô Doãn, chúc mừng cô cầu hôn thành công."
Cả đời này của bọn họ, ai cũng không thoát được.
Tin tức tràn ngập trên mạng bùng nổ khắp nơi, khiến vô số người ăn dưa choáng váng, Lục Minh Phong trở thành từ khóa ngày hôm nay, còn Doãn Nguyệt Khuê được gọi là người phụ nữ vô danh.
Cô đã sống ở nước ngoài nhiều năm Hứa Đình Trung thường không đưa cô tham gia các hoạt động xã hội, nên rất ít người biết đến cô.
"Tôi kết hôn rồi." Lục Minh Phong và Doãn Nguyệt Khuê đăng ký xong cùng nhau bước ra khỏi cục dân chính, khuôn mặt anh gần như đông cứng vì hôm nay cười nhiều quá. Kết hôn với người mình yêu nhất là chuyện đáng cười cả đời.
"Thật trùng hợp, tôi cũng kết hôn rồi." Doãn Nguyệt Khuê cầm đăng ký kết hôn của mình và vẫy nó trước mắt anh, trái tim cô tràn ngập hạnh phúc vô hạn, khuôn mặt cô càng vui vẻ hơn.
"Với em, Khuê, anh đã kết hôn với em."
"Tân hôn vui vẻ, đầu gỗ."
Doãn Nguyệt Khuê ôm anh, hai người ôm nhau thật chặt.
"Tân hôn vui vẻ, Khuê, người anh yêu."
Đời này, tâm nguyện lớn nhất của anh đã thành hiện thực, so với anh tưởng tượng còn dễ dàng hơn, tựa hồ dễ dàng không có khó khăn, so với những điều mà anh suy nghĩ trước đó.
"Chồng."
"Vợ."
Anh đã niệm cái cách gọi này trong lòng nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gọi nó sau khi nhận được chứng nhận, cảm giác có chút khác thường.
Lục Minh Phong lấy giấy chứng nhận kết hôn của cô, đặt nó cùng nhau trong túi áo của mình
"Vật quan trọng như vậy, đương nhiên phải mang theo."
"Đúng vậy, nếu làm mất thì phải làm lại." Doãn Nguyệt Khuê biết rất rõ ràng rằng anh coi hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ này như báu vật, cô dựa vào vai anh kiều diễm nói, " Lục Minh Phong, đầu gỗ, bắt đầu từ hôm nay đi, bây giờ anh chính là người đàn ông của em, chúc mừng chúng ta đã chính thức được công nhận vợ chồng trên mặt pháp lý ."
"Khuê, bà xã, anh vẫn luôn là người của em, anh đưa em về nhà, về nhà của chúng ta."
Cho dù có đánh mất đi chính mình, anh cũng không thể để mất giấy chứng nhận, vì nó có giá trị cả đời, hy vọng kiếp sau cũng sẽ như vậy.
Nội dung công việc là yêu thương cô, bao dung cô, quan tâm đến niềm vui nỗi buồn của cô, và điều quan trọng là cùng cô cùng nhau già đi.
Anh bắt đầu công việc rất sớm, mười năm sau mới nhận được chứng nhận nhưng anh vẫn rất hài lòng.
Mang theo giấy đăng ký kết hôn là một điều kỳ quặc, nhưng anh hy vọng rằng cả đời nó cũng không bị thay đổi.
Lục Minh Phong ôm cô lên, có rất nhiều người ở phòng đăng ký kết hôn, đồng loạt đưa mắt nhìn họ, thì thầm với nhau rằng vợ chồng mới cưới thật hạnh phúc.
"Chúc cô cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
"Thật là một cặp đôi hoàn hảo."
"Ừ, rất đẹp."
Nghe mọi người nói, Lục Minh Phong ôm cô vào lòng, mặt mày anh bừng lên vẻ vui mừng, động tác rất thuần thục, anh đã ôm cô không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu lần vượt qua sinh tử, anh rất thích ôm cô kiểu này.
"À đúng rồi chồng, nhà anh ở đâu?"
Ngồi trên xe, Doãn Nguyệt Khuê cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lấy một người đàn ông mà không biết địa chỉ nhà anh thậm chí cả gia đình anh cũng chưa từng gặp mặt.
Hơn nữa, nó quá nhanh, nhanh một cách vô lý nhưng đầy ngây ngất và háo hức.
Cô rất hài lòng và không hối tiếc chút nào.
Vì cô sẽ dần hiểu mọi thứ về anh và cùng anh già đi.