“Doãn Nguyệt Khuê! Mày là một đứa con gái bất hiếu, vừa trở về đã muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà, mày không nhớ tao là bố của mày sao! Mày không sợ trời đánh chết mày sao?”
Trong sảnh chính của biệt thự nhà họ Doãn, Hứa Đình Trung tức giận đến trợn mắt, vừa chửi rủa vừa run rẩy khắp người.
Doãn Nguyệt Khuê vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa, không thèm để tâm đến lời nói của ông ta.
Cô tùy ý liếc nhìn Hạ Tử Sương, bà ta toàn thân run lên vì một cái liếc mắt sắc bén của cô, cố nén lại lời đang định nói, rụt rè đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Doãn Nguyệt Khuê.
Doãn Nguyệt Khuê đã ở nước ngoài được 5 năm, sáng nay vừa xuống máy bay vừa về đến nhà đã muốn đuổi bà ta cùng Hứa Đình Trung ra khỏi nhà.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ vượt quá sức tưởng tượng của bà ta, Hạ Tử Sương luôn duy trì bầu không khí hòa nhã trước mặt Hứa Đình Trung, bà ta luôn thể hiện mình vô cùng yêu thương và quan tâm đứa con của chồng. Trong ký ức của bà ta Doãn Nguyệt Khuê nhút nhát và yếu đuối giờ phút này lại ở đây ăn nói xấc xược. Bà ta rất tức giận nhưng vẫn phải duy trì bộ mặt đã gìn giữ bấy lâu nay.
Nhưng như vậy thì sao chứ, bà ta vẫn có con át chủ bài cuối cùng là Hứa Đình Vỹ.
“Đình Trung, Nguyệt Khuê ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không được quản giáo tốt không hiểu chuyện, anh đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe thì em với Đình Vỹ biết phải làm sao bây giờ?”
Khi Doãn Nguyệt Khuê nghe Hạ Tử Sương nhắc đến Hứa Đình Vỹ, cô càng cảm thấy khinh bỉ hơn. Bà ta chính là con giáp thứ mười ba, người đã phá vỡ mối quan hệ của bố và mẹ cô, dựa vào việc bà ta có thể sinh con trai cho Hứa Đình Trung, chính là muốn mẹ quý nhờ con.
Cách dùng từ của Hạ Tử Sương khiến Hứa Đình Trung càng cảm thấy đứa con gái của mình bất hiếu lại cảm thấy thương tiếc với Hạ Tử Sương người đã sinh con trai cho ông ta.
Những năm này, bà ta không khác gì bạch liên hoa càng ngày càng làm ra những chuyện đáng khinh.
Cô đứng dậy, từng bước một đi về phía Hứa Đình Trung và Hạ Tử Sương, bước đi trên đôi giày cao gót 10 phân, mang theo một loạt tiếng bước chân không hề vội vã.
Trời cuối thu trở nên mát mẻ hơn, cô cao 1m68 mặc trên người một chiếc áo gió màu hoa oải hương, mái tóc gợn sóng dài đến eo mềm mượt như rong biển, làn da rất trắng dáng người mảnh mai.
Một cái tát giòn giã vang lên, Doãn Nguyệt Khuê thẳng tay tát mạnh vào mặt Hạ Tử Sương.
“Ở trước mặt Doãn Nguyệt Khuê tôi, không được phép xuất hiện những thứ bẩn thỉu! Đặc biệt là những người như bà, tưởng tôi sẽ giữ lại cho bà ba phần mặt mũi sao? Tôi khinh!”
Hạ Tử Sương bị cô đánh choáng váng, bà ta dựa vào vai Hạ Đình Trung, che mặt khóc lóc thảm thiết.
“Đình Trung, đều là lỗi của em. Em lại thích anh nhiều như vậy, chấp nhận làm con giáp thứ mười ba đi phá hoại gia đình người khác, mang tai tiếng nhiều năm như vậy, em thực sự... thực sự rất buồn. Nguyệt Khuê không hiểu em, em cũng không trách con bé.”
Bản thân Doãn Nguyệt Khuê cũng không muốn quan tâm đến việc bà ta đang khóc lóc: “Bố hôm nay Doãn Nguyệt Khuê tôi trở về rồi. Như vậy, trong nhà này, tôi muốn ai ở lại thì người đó sẽ ở lại, tôi đã không muốn ai ở lại thì tuyệt đối đừng mơ xuất hiện trước mặt tôi.”
“Nếu như bố không muốn tin tức ngày mai bố bị phế chuất xuất hiện trên mạng xã hội, bây giờ có thể rời đi ngay, tôi sẽ để lại cho bố một chút mặt mũi, nếu không tôi lập tức gọi bảo vệ đuổi bố đi. Còn có ngày mai cả nước đều sẽ biết bố phản bội người phụ nữ đã nhặt mình từ bãi giác lên, phản bội người đã cho mình cuộc sống vinh hoa phú quý để để cưới tiểu tam.”
"Còn nữa, bố không chỉ phải rời khỏi biệt thự này mà còn ở Định Phương nữa. Bố à bố phải rời khỏi công ty của mẹ và ông ngoại tôi.”
“Nếu bố không hài lòng với quyết định của tôi, chúng ta có thể gặp nhau tại tòa. Tôi sẽ mời đội ngũ luật sư giỏi nhất nước M để khởi kiện nhằm bảo vệ quyền lợi hợp pháp của tôi và lấy lại toàn bộ cổ phần mà ông hiện đang nắm giữ tại Định Phương, yêu cầu tòa án thi hành các yêu cầu pháp lý của tôi.”
Doãn Nguyệt Khuê lặp đi lặp lại những lời nói có vẻ dí dỏm, nhưng giọng điệu của cô lại vô cùng lạnh lùng.
Hạ Đình Trung tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu già, "Mày…Đồ bất hiếu! Vô pháp vô thiên! Mày cho rằng một tay có thể che trời sao? Đưa chuyện xấu của gia đình ra ngoài! Mày không sợ người ta đâm chọc sau lưng sao! Lấy lại cổ phần của tao! ?! Mày tưởng rằng tao ngu như vậy sao? Một đứa nha đầu hôi hám chưa từng đến công ty, ban giám đốc sẽ chấp thuận mày sao?”
Hứa Đình Trung một tay ôm lấy Hạ Tử Sương, tay kia chỉ vào Doãn Nguyệt Khuê tức giận chửi bới.
Ông ta vốn là con rể nhà họ Doãn, nhưng người ngoài không hề hay biết, trong công ty cũng như ngoài xã hội, ông ta luôn giữ được tính cách điềm tĩnh, đàng hoàng, nếu như scandal này bị phát tán công khai, rồi sau này ông ta biết đối mặt với xã hội kiểu gì!
Nghe những lời của ông ta, cô càng cảm thấy căm hận trong lòng. Ông ta còn có mặt mũi nói những lời này!
Nếu không có Hứa Đình Trung, cô sẽ không phải ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà không thể quay về, thậm chí ông ta còn thuê sát thủ giết cô, muốn làm cho cô chết ở nước ngoài, để cô không thể quay về vạch trần sự xấu xa bẩn thỉu của họ. Khi đó cô biết được sự thật về cả cái chết của mẹ từ miệng ông ngoại.
Mười năm trước tai nạn xe, vì bảo vệ cô, mẹ cô bị thương nặng biến thành người thực vật, nằm trong bệnh viện nhiều năm, bọn họ đã rút ống thở của mẹ. Ông ngoại thì tức giận đến mức sinh bệnh.
Còn cô bị đẩy ra nước ngoài thậm chí không thể quay lại tham gia đám tang mẹ. Nếu cô không báo thù, cô làm sao có thể xứng đáng với chính mình, với ông ngoại và người mẹ đã khuất của cô
Về phần Hứa Đình Vỹ, cậu ta vẫn đang học cấp 2, tuy là con ngoài giá thú, thân phận không đàng hoàng nhưng vẫn còn là trẻ vị thành niên nên cô cũng không nhắc đến.
Nếu ông ngoại không đưa ra những biện pháp để ngăn cản ông ta ám sát cô, thì người bố ác độc này có lẽ đã giết Doãn Nguyệt Khuê từ lâu rồi.
“ Hứa Đình Trung, mọi thứ đều có nhân quả. Doãn Nguyệt Khuê tôi lương tâm trong sáng. Hơn nữa, tôi đã chết một lần. Nếu mẹ tôi không cố gắng hết sức bảo vệ, thì lần đó mạng tôi cũng không còn. Ông nói xem tôi còn cái gì mà phải sợ.”
“Tôi không sợ người ta đàm tiếu sau lưng mình. Tôi chỉ biết rằng kẻ chỉ vào mặt tôi gọi tôi là đứa con gái bất hiếu chính là ông! Hứa Đình Trung. Tôi sẽ cho ông thấy rằng tôi là người duy nhất có năng lực tiếp quản Định Phương, những gì thuộc về gia đình họ Doãn những gì thuộc về tôi, không bao giờ có chuyện sẽ rơi vào tay người ngoài như ông cả. Tôi sẽ hủy hoại ông một cách chính đáng nhất và khiến ông phải chịu sự trừng phạt của pháp luật…Ông không muốn vạch lá cho người tìm sâu đúng không. Tôi sẽ tự làm!”
Vừa dứt lời, Doãn Nguyệt Khuê lấy điện thoại di động ra, cô còn chưa kịp gọi cảnh sát, Hứa Đình Trung đã vội vàng kéo theo Hạ Tư Sương rời đi.
*Doãn Nguyệt Khuê! Tao đúng thật là mù rồi, nếu biết mày là đứa vô pháp vô thiên như vậy ngay từ đầu tao đã không để mẹ mày sinh ra mày hoặc tao phải giết chết mày khi mày ở nước ngoài!”
“Ồ, tiếc thật.”
Nếu không phải không có chứng cứ ông ta đã cử người ra nước ngoài thực hiện ám sát, cô đã tống ông ta vào tù ngay lập tức.
Nhìn thấy ông ta bây giờ mặt đỏ bừng bừng, tức đến nghẹn họng nhưng không nói nên lời Doãn Nguyệt Khuê thầm nghĩ sau này nếu cô có cơ hội nhất định sẽ chọc cho ông ta tức chết
Cô sẽ đợi!
Để có thể sống xót sau nhiều lần bị ám sát, cô không phải là một người dễ bắt nạt.