Một đêm này hắn ngủ được rất trầm, nhưng ta lại không cách nào ngủ được, có lẽ là bởi vì trên người bị một thân thể nặng trĩu đè lên, tinh thần u ám giống như bị bóng đè, mãi cho đến bình minh, mới có thể ngủ một lúc.
Lúc ta chậm rãi tỉnh lại, trên người ta đã nhẹ nhõm, nhưng bản thân dường như bị người nào nhìn chằm chằm, ánh mắt kia khiến ta cho dù ở trong mộng cũng có chút bất an, rốt cục từ từ mở mắt ra.
Vừa mở ra mắt, liền thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi ở bên giường, y phục chỉnh tề, đang cúi đầu nhìn ta.
Ánh mắt của hắn, so với đêm qua càng thêm sâu sắc, càng thêm đen tối, âm u cũng càng gia tăng, đột ngột bắt gặp một ánh mắt như vậy, cho dù đắm chìm trong tia nắng ban mai, ta cũng theo bản năng rùng mình.
Làm sao vậy?
Yên tĩnh một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Ngọc công công: "Hoàng thượng giá lâm!"
Hoàng thượng? Tại sao hắn lại tới đây vào lúc này?
Vẻ mặt ta vô cùng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, ai biết Bùi Nguyên Hạo lại đưa tay, kéo ta trở về trên giường hẹp, ta nghi hoặc không hiểu nhìn hắn, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Nằm xuống đừng nhúc nhích." Nói xong, liền đứng dậy sửa sang lại y phục, sau đó xốc lên bức rèm che đi ra ngoài.
Tuy rằng hắn bảo ta nằm bất động, nhưng người tới dù sao cũng là hoàng đế, ta đành phải thận trọng co ro đến bên cạnh giường, xuyên thấu qua tầng tầng màn che nhìn ra bên ngoài, một mình hoàng thượng chậm rãi tiến đến, cả người hắn mặc long bào màu vàng, mũ cao đai rộng, tay áo bồng bềnh, đi tới trước mặt Bùi Nguyên Hạo.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Hoàng thượng phất phất tay áo, Bùi Nguyên Hạo lập tức đứng dậy, nói: "Không biết sáng sớm phụ hoàng đã đến tẩm điện của nhi thần, là có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?"
"Ở Hình bộ ngày đó, con nói muốn xuống phía nam tra án, vì sao đã qua nhiều ngày như vậy, còn không thấy con lên đường, con dự định lúc nào đi?"
"Phụ hoàng, nhi thần dự định ngày hôm nay sẽ xuất phát."
"Vậy sao?"
Không chỉ có hoàng thượng, ngay cả ta ngồi ở trên giường, cũng âm thầm kinh hãi, còn tưởng rằng chuyện này chẳng qua là do BÙi Nguyên Hạo muốn kéo dài thời gian, lại không nghĩ rằng ngày hôm nay hắn sẽ ra cửa, hoàn toàn không có bất kỳ thông báo trước, người này làm việc, thực sự là ——
"Nếu ngày hôm nay sẽ xuất phát, nói vậy con sớm đã thành chuẩn bị chu toàn đi?"
"Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thần sớm đã chuẩn bị thỏa đáng."
Bọn họ vừa nói, vừa đi từ từ, ta thấy bọn họ đi thẳng đến gần bàn đọc sách gần bức rèm che bên giường, hoàng thượng tiện tay lật mấy cuốn sách trên bàn, cười như không cười nói: "A, mấy quyển sách cổ này không có trong Tàng Thư các, con lấy từ nơi nào?"
"Nhi thần mượn đọc từ Nội Tàng các."
"Vâng, Nội Tàng các." Lúc nói đến ba chữ này, hoàng thượng kéo âm dài ra một ít, quay đầu nhìn lại hắn nói: "Cái cung nữ Nhạc Thanh Anh kia, nhất định là của Nội Tàng các đi?"
Đột nhiên nghe được tên của mình khiến ta âm thầm lấy làm kinh hãi, trên mặt Bùi Nguyên Hạo hờ hững như trước, chỉ có trong mắt lóe lên một chút ánh sáng: "Đúng vậy."
Vừa nói, hắn vừa cười cười: "Phụ hoàng, thế nào đột nhiên lại nhắc tới cô ta?"
Hoàng thượng không nói chuyện, chỉ ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm lấy một quyển sách lật xem, vừa xem vừa thờ ơ nói: "Nếu vụ án này còn chưa điều tra xong, chi bằng để cô ta về Nội Tàng các trước đi."