Ánh mắt của hắn sắc bén như muốn xuyên thủng linh hồn của ta, ta theo bản năng đảo mắt tránh được ánh mắt của hắn: ‘’Ta…’’
Nói còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Sâm nhàn tản sung túc nói: ‘’Hỏi nàng? Đồ là nàng ta đổi, hoa quế cũng là nàng ta bỏ vào, độc cũng là nàng ta hạ, nàng ta làm như vậy, chỉ là vì che giấu người sai khiến sau lưng mà thôi.’’
Bùi Nguyên Hạo từ từ quay đầu nhìn hắn: ‘’Tứ đệ, ngươi liền khẳng định như vậy?’’
‘’Hừ, nếu không, người ép cung để cho nàng ta khai ra, ai là người hạ hoa quế.’’
‘’Không cần ép cung nàng ta.’’ Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nói: ‘’Bản cung đã bắt người, hơn nữa đã làm cho bọn họ đồng ý nhận tội rồi.’’
Cái gì?
Người trên đại đường đều kinh ngạc, ta cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vung tay lên nói: ‘’Dẫn người đi.’’ Bên ngoài đại đường lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn độn, quay đầu vừa thấy, thực ra là mấy người Hồng Vi bị áp giải đi lên, tóc mai tán loạn, trên mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm hóa thành bùn nhão, chật vật không chịu nổi.
‘’Điện hạ, điện hạ tha mạng!’’
‘’Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa!’’
Trên đại đường lập tức lâm vào hỗn loạn, Hoàng thượng và Hoàng hậu đối với cảnh tượng trước mặt, cũng có chút không biết phải làm sao, Hoàng thượng quát to: ‘’Đây là có chuyện gì?’’
Bùi Nguyên Hạo từ từ tiêu sái đến trước mặt Hồng Vi, trên mặt của nàng vẫn còn lại vết thương, hiển nhiên là do đã chịu qua hành hình, như là chim sợ cành cong hốt hoảng không thôi, dập đầu liên tục nói: ‘’Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp là vì hãm hại phu nhân Ánh Tuyết, cho nên mới hồ đồ trong chốc lát, hợp mưu với mấy người bọn họ, thả hoa quế vào chén của nương nương, thần thiếp biết tội rồi.’’
Lời kia vừa thốt ra, trên mặt Hoàng hậu lộ ra vẻ hiểu rõ.
Địa vị của nàng cao quý đứng đầu lục cung, hậu cung tranh đầu còn khắc nghiệt hơn mấy người phu nhân trong Thượng Dương cung này nhiều, một loại thủ pháp này đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con, cho nên nàng cũng có thể hiểu được, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy rồi.
Tuy là nàng hiểu rõ, nhưng giờ khắc này, ta cũng đã kinh ngạc không nói nên lời.
Thời gian ba ngày nay, Bùi Nguyên Hạo chưa tới tìm ta, hóa ra cũng không phải hắn không quan tâm đến vụ án này, mà là hoàn toàn bỏ qua ta, từ gốc tra lên, nước từ nguồn sông chảy xuống, đánh rắn phải đánh dập đầu, một lần hành động liền tìm được căn nguyên vấn đề, hơn nữa, những người này trước đây đều là cơ thiếp hầu hạ hắn, vậy mà hắn có thể không lưu tình chút nào dùng hình bức cung.
Người như vậy, thật đáng sợ…
Ta quỳ trên mặt đất, từng trận đau nhức đánh úp lại, đau đến mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
‘’Áp giải xuống, chờ xét xử.’’
Hắn ra lệnh một tiếng, mấy người Hồng Vi đã bị kéo xuống, nhìn bọn họ khóc kêu thê lương như vậy, chỉ sợ đợi bọn họ chính là kết cục thê thảm.
Lúc này, Ân Hoàng hậu từ từ nói: ‘’Tra hồi lâu, chỉ tra ra được những thứ vô dụng này, Tam điện hạ, ngươi cũng không nên tránh nặng tìm nhẹ, bản cung muốn ngươi tìm ra người hạ độc.’’
Bùi Nguyên Sâm nói tiếp lời của nàng, lạnh lùng: ‘’Đúng thế, ai biết có phải có người thay đổi lời khai, giấu chuyện này cho qua đi. Có bản lĩnh thì đừng đùn đẩy cho vài người phụ nữ không quan trọng tới gánh tội thay.’’
Bùi Nguyên Hạo cũng cười lạnh nhìn hắn: ‘’Nếu như ngươi có bản lĩnh, thì làm gì có chuyện hành hình nàng ta ba ngày liền vẫn không hỏi ra được một câu nào.’’
Trái tim của ta mạnh mẽ căng thẳng.