Editor: Nhóm Ladies
"Tin gì tốt?"
Du Nhi quay đầu nhìn ngó xung quanh, thật ra Nội Tàng Các chỉ có hai người chúng ta, cũng không có người khác, nhưng nàng ấy vẫn thấp giọng nói: "Còn mấy tháng nữa chính là ngày hoàng ân đại xá. Thanh Anh, ta nghe nói, trong danh sách cung nữ xuất cung năm nay có tên hai chúng ta."
"Thật sao?!"
Niềm vui bỗng ập đến khiến trước mắt ta sáng ngời, nhất thời quên sạch mọi thứ, vội vàng bắt lấy hai tay nàng ấy: "Ngươi không gạt ta, thật sự có tên chúng ta sao?"
"Lừa ngươi làm gì?" Du Nhi cười hề hề: "Trừ khi, trừ khi ngươi thật sự muốn gả cho Hoàng tử nào đó, không muốn xuất cung."
"Ngươi đừng nói bậy." Tâm trạng của ta lại trầm xuống.
Nhưng Du Nhi còn chưa phát hiện, tiếp tục vui đùa: "Vốn là thật mà. Thanh Anh, lúc trước chúng ta cùng nhau tiến cung, ngoài Ngưng Yên, ngươi chính là một trong những cung nữ xinh đẹp nhất đấy. Nếu không Diêu Ánh Tuyết cố ý bắt nạt ngươi, sắp sếp cho ngươi đến cái nơi chim không bay này trông giữ Nội Tàng Các, ngươi khẳng định có cơ hội bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng. Vài vị Hoàng tử của Thiên triều chúng ta, tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn tiên trên trời."
Thật ra những lời nói kiểu như "bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng" này, ngày thường ta cũng nghe thấy không ít, ban đầu ta còn đỏ mặt, về sau cũng dần trở nên vô cảm, chỉ cười một tiếng cho qua.
Huống hồ, tuy nàng ấy nói ta xinh đẹp, nhưng ta biết, bản thân chỉ có chút dễ nhìn thôi, so với Liễu Ngưng Yên và Diêu Ánh Tuyết thì vẫn còn kém nhiều, vinh hoa, phú quý cùng ân sủng trong cung đối với ta mà nói, quá xa vời.
Nhưng hôm nay, nói đến Hoàng tử, tâm trạng của ta lại khó chịu giống như bị kim châm.
" Thái tử Bùi Nguyên Tu thì khỏi cần nói, dáng vẻ tốt, tính tình cũng tốt, lại được một bụng văn chương, tương lai khẳng định là vị hoàng đế tốt! Đáng tiếc, đêm qua đã rước dâu."
"Ngũ Hoàng tử Bùi Nguyên Phong cũng không tồi, là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, rất nhiều cung nữ trong cung đều âm thầm- -ha ha. Chẳng qua, hắn còn nhỏ hơn ngươi vài tuổi, như thế lại có chút không tốt."
"Đúng rồi, còn có Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, " Du Nhi vỗ tay một cái: "Ừm, hắn thì thôi - - tính tình không tốt, hỉ nộ vô thường, không ai đoán được suy nghĩ của hắn, nếu thành người của hắn - - "
Ta chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, ngắt lời nàng ấy: "Du Nhi, ngươi đừng nói nữa."
Du Nhi nghi ngờ nhìn ta: "Thanh Anh, rốt cuộc thì ngươi làm sao thế?"
Ta sợ nàng ấy lo lắng, chỉ có thể cười miễn cưỡng: "Không có gì, ta chỉ - - nghĩ đến Ngưng Yên, liền không muốn nghĩ tiếp việc này nữa."
Lúc trước khi Ngưng Yên được sủng ái, trong và ngoài cung ai mà không nịnh hót nàng ấy, còn bây giờ thì sao, ngay cả tiểu nha đầu trong lãnh cung cũng dám bắt nạt nàng ấy, nghĩ đến tình cảnh khổ sở của nàng ấy mấy ngày nay, tâm trạng ta liền có chút chua xót.
"Aizz, đúng vậy." Du Nhi nói: " Nam nhân trong cung này dường như không có một người đáng tin cậy."
Lời nói lớn mật to gan như vậy mà nàng ấy cũng nói được, có điều cũng may đây là Nội Tàng Các- nơi mà "chim cũng không bay qua", chứ không có mười cái đầu cũng không đủ chặt.
Ta vừa mới nghĩ như vậy, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Ánh mặt trời bên ngoài lập tức chiếc rọi căn phòng u ám, ta cùng Du Nhi đều giật mình nheo mắt, trong nháy mắt ấy, ta còn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa.