Bùi Nguyên Sâm? Làm sao có thể là hắn?
Ta kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mặt này, trên mặt âm lãnh tươi cười nhìn ta, giống như nhìn một con kiến ở trong tay, quyền sinh quyền sát thuộc về hắn.
Làm sao có thể là hắn? Làm sao có thể là hắn?
Trong lòng còn chưa hết kinh ngạc, hắn đã vươn tay ra nâng lên cằm của ta, trên dưới đánh giá một phen, ánh mắt lạnh lùng nở nụ cười.
‘’Chậc chậc, mới bị giam hai ngày, trái lại một chút thủy linh đều không còn.’’
Nói xong, tay lại phủ lên trên trán ta: “Lại còn sinh bệnh, xem ra, những ngày trong ngục lao này cũng không dễ chịu.’’
Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng dưng hiểu được cái gì.
Mấy ngày qua ta trải qua đặc biệt gian nan, không chỉ là vì vết thương cũ chưa lành và sốt nhẹ không ngừng, cai ngục còn không cho ta sắc mặt hòa nhã, đồ ăn đưa tới không phải là ôi thiu thì sẽ không còn gì, dưới tình hình như thế, ta có thể sống tới ngày nay, chính mình cũng hiểu được là một kỳ tích rồi.
Ta cho rằng những cai ngục này là vì nhận định ta độc hại hoàng hậu, âm thầm làm khó dễ ta cho nên Bùi Nguyên Phong tới, ta cũng không nói cho hắn biết. Nhưng hiện giờ thì ta đã hiểu ra được…
Là vị tứ hoàng tử này, âm thầm sai sử.
Vì sao, chẳng lẽ, cũng bởi vì dạ yến ngày đó, ta trả lời lại một cách mỉa mai sao?
Đang nghĩ ngợi, Bùi Nguyên Sâm đã tiến đến bên tai ta, nói khẽ: ‘’Thật ra muốn trở về bình thường, cũng dễ dàng, chỉ cần ngươi nói cho bản cung, ai là kẻ chủ mưu hạ độc ở phía sau sai sử ngươi, bản cung tự nhiên sẽ cầu tình giúp ngươi với Hoàng thượng, thả ngươi ra.’’
Trong lòng ta hơi vừa động.
Quay đầu nhìn hắn, gần trong gang tấc, trong mắt hai người đều có ánh sáng lóe ra: ‘’Điện hạ, vụ án này, là Hoàng thượng giao cho Tam điện hạ thẩm vấn mà?’’
‘’Hừ, nhưng ngươi không biết, hoàng hậu nương nương để cho bản cung đến đốc thúc vụ án này, chính là sợ có một số người nhân cơ hội này lợi dụng, thoát tội cho chính mình.’’ Hắn nói xong, càng để gần thêm vài phần, ta dường như có thể nghe được tiếng tim đập vội vàng của hắn: ‘’Nói cho bản cung, là ai sai sử ngươi, có phải không?’’
Hóa ra, hắn ta vì thế mà đến.
Khó trách đêm khuya còn phải đến nhà lao thẩm vấn ta, không có tam tư hội thẩm, không có người thương nghị bên cạnh, chỉ có một viên ghi chép nho nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, chỉ cần ta nói ra một tiếng, bút của hắn sẽ lập tức hạ xuống.
Mà một khi đồng ý nhận tội - ta nhìn chung quanh, những cặp mắt hờ hững này, cũng biết kết cục của chính mình rồi.
Hoàng hậu để cho hắn đến đốc thúc, là muốn để cho hắn vu oan giá họa, vu oan hãm hại sao?
Nếu là như thế này, vì sao còn đem án này cho Bùi Nguyên Hạo điều tra.
Trong đầu của ta hỗn độn thành một mảnh, nhưng vẫn kiệt lực để cho mình tỉnh táo lại, cung kính nói: ‘’Điện hạ, tuy nô tỳ chỉ là một cung nữ, nhưng cũng biết quy củ thẩm vấn, không có chủ thẩm ở đây, nô tỳ sẽ không nói gì cả.’’
Vừa nghe những lời này, ánh mắt của hắn lập tức trở nên hung ác.
‘’Hay cho ngươi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.’’
Nói xong, hắn bỏ qua ta, hướng về phía người bên cạnh quát: ‘’Hành hình!’’
Tiếng nói vừa dứt, hai người cai ngục bên cạnh lập tức cầm dụng cụ hành hình đi tới.
Ta vừa thấy mấy thứ nhìn có vẻ đơn giản, chỉ là mấy miếng trúc côn và dây thừng lại có thể làm cho người ta sống không bằng chết, tự nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau, nhưng những người đó không lưu tình chút nào cầm lấy tay của ta, đem dụng cụ kia kẹp vào giữa mười ngón tay.
‘’Bản cung hỏi, ngươi đáp. Đáp sai một câu, kéo một cái!’’