Không biết qua bao lâu, ta mới từ từ tỉnh lại từ trong u tối.
Mắt khẽ mở, liền phát hiện bản thân quỳ rạp trên mặt đất hôn mê, mà tỉnh rồi ta mới cảm nhận được tất cả thống khổ xông tới, nhanh chóng lan tràn toàn thân, ta đau đến run rẩy.
Lúc này, bên tai truyền đến thanh âm Triệu ma ma nói chuyện:
"Phu nhân, chuyện này cũng không phải nói dối, trong phòng mặc dù có chút loạn, nhưng Tam điện hạ thật sự không sủng hạnh nha đầu này."
"Ồ...?"
"Quy củ Thượng Dương cung, điện hạ sủng hạnh bất cứ ai, đều phải ghi vào sách, Tam điện hạ hẳn sẽ không để nàng ta cứ không công trở về như vậy đâu, hơn nữa, bọn hắn còn nghe được - - "
Ta từ từ ngẩng đầu, thấy Triệu ma ma chính là đang ghé vào lỗ tai Diêu Ánh Tuyết nói gì đó, Diêu Ánh Tuyết nghe xong lời của nàng ta, lúc này vẻ mặt giận dữ mới thoáng dịu đi một chút, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn lạnh như đao.
Sau một lúc lâu, nàng ta nói: "Nói như vậy, nàng ta chỉ trộm bạc của ta thôi sao?"
"Chỉ sợ là như vậy."
Diêu Ánh Tuyết từ từ đứng dậy đi về phía ta, nhìn ta hấp hối, trong mắt hiện lên một cỗ ý lạnh, đột nhiên một cước hung hăng dẫm nát mu bàn tay ta, nhất thời một trận đau nhức truyền đến, máu tươi lập tức trào ra.
Ta kêu đến thảm thiết, cả người đau đến mức co rút lại.
"Tiện nhân, trộm bạc của ta này!" Nàng ta dồn lực lên bàn chân hung hăng nghiền nát tay ta, tay đứt ruột xót, ta gần như sắp hôn mê ngất lịm, chỉ nghe thấy nàng ta mắng: "Nếu không phải điện hạ thật tình sủng ái ta, ta liền bị ngươi hại đến không nơi sống yên ổn trong Thượng Dương cung này rồi, ngươi cái đồ tiện nhân!"
Ta gần như nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn, đau đến đầu đầy mồ hôi, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Không có, ta thật sự không có hại ngươi...
Mắt thấy ta sắp đau đến hôn mê bất tỉnh, bên ngoài đột nhiên có một tên tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy tới, nói: "Phu nhân, Tam điện hạ đến!"
Diêu Ánh Tuyết vừa nghe thấy, vội vàng buông ta ra, lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, là Bùi Nguyên Hạo mang theo tất cả người hầu lại đây, xem trên người hắn vẫn còn mặc triều phục, hẳn là lên triều về liền qua đây luôn, Diêu Ánh Tuyết vội vàng quỳ gối ở cửa: "Thần thiếp cung nghênh điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo ừ một tiếng, vừa đi vào trong, vừa nói: "Có một việc, bản cung muốn giao cho ngươi - -" Còn chưa dứt lời, liền nhìn đến ta mình đầy thương tích quỳ rạp trên mặt đất.
"Sao lại thế này?"
Diêu Ánh Tuyết nghe thấy, vội vàng đi tới nói: "Điện hạ, thần thiếp đang giáo huấn nàng ta."
"Giáo huấn nàng ấy?" Hắn nhìn ta một cái, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không chút để ý giống như nhìn mèo hoang chó dại ven đường: "Giáo huấn nàng ấy cái gì?"
"Điện hạ, tay chân nàng ta không sạch sẽ, trộm này nọ trong Thượng Dương cung!" Diêu Ánh Tuyết vội vàng đi tới, cầm lấy túi bạc trên bàn, nói: "Bạc này thiếp bảo nàng ta thưởng cho Lưu công công, nàng lại dám lấy làm của riêng, nếu không phải hôm nay thần thiếp lục soát phòng nàng ta, còn không biết nàng định trộm cái gì ở Thượng Dương cung nữa."
...
Trong phòng trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, mới nghe thấy Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nói.
"Ngươi nói, bạc này, là của ngươi?"