Hắn ngẩng đầu, thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, vừa cười vừa giơ tay lên, cho ta nhìn mu bàn tay của hắn, nói: "Yên tâm, thuốc cho ngươi là đồ tốt, ngươi xem tay của ta này, trước kia đã từng bị thuốc nổ tổn thương, hiện tại không phải ngay cả một vết sẹo cũng không thấy sao?"
Tuy hắn còn là đứa trẻ khờ dại lỗ mãng, nhưng làm việc lại mang theo sự trầm ổn lão luyện đến không biết nói thế nào.
Chẳng qua là, nếu có thể làm tùy tùng theo hầu Tam điện hạ, đương nhiên đều đã trải qua chọn lựa khắt khe, mọi kỹ năng đều tinh thông, nghe hắn nói tay hắn đã từng bị thuốc nổ làm bị thương, chỉ sợ trước kia cũng đã trải qua không ít tôi luyện, nếu không làm sao có thể tiến vào Thượng Dương cung.
Ta cúi đầu nhìn chiếc khăn quấn trên mu bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ."
"Ha ha, đừng khách khí."
Hắn gãi gãi cái gáy, cười đến có chút ngại ngùng: "Đúng rồi, ta còn không biết tên của ngươi."
"..." Ta do dự một chút, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Thanh Anh."
"Nhạc - - Thanh - - Anh, tên của ngươi thật dễ nghe."
Ta ngẩng đầu, có phần sững sờ nhìn hắn, thiếu niên xa lạ trước mắt, tuy không biết hắn họ gì tên gì, nhưng- - hắn có một đôi rất sạch sẽ, là loại sạch sẽ đến trong suốt, giống như tùy tiện nhìn đến nơi đâu cũng như xuân về hoa nở, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Không biết vì sao, trước đôi mắt ấy, bản thân ta lại có chút xấu hổ.
Vì thế ta thấp giọng nói một câu "Đa tạ, cáo từ" sau đó vội vàng tránh khỏi hắn rời đi, cũng không biết hắn ở sau lưng, đã đi chưa.
Từ khi tiến vào Thượng Dương cung, ta còn chưa qua lãnh cung thăm Ngưng Yên, thứ nhất là vì không có thời gian, thứ hai, Diêu Ánh Tuyết vẫn đối với chuyện ban đầu canh cánh trong lòng, ta sợ chọc giận nàng ta, nên vẫn không dám đi.
Có điều ngày đó sau khi Bùi Nguyên Hạo làm mặt lạnh mắng ta, tâm tình nàng ta dường như tốt hơn rất nhiều, cũng nới lỏng quản chế ta, hôm nay, ta liền tranh thủ thời gian làm một chút điểm tâm, tính lặng lẽ mang đến lãnh cung cho Ngưng Yên.
Vừa mới đi qua chỗ núi giả, liền thấy một người bất ngờ nhảy ra từ sau núi đá: "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Ta giật bắn mình. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là người trẻ tuổi kia: "Là ngươi à."
Hắn cười ha ha chạy tới, ánh mắt rơi vào trên tay ta, lập tức cao hứng nói: "Ha ha, quả nhiên không lưu lại sẹo. Như thế nào, ta không lừa ngươi đi."
Ta cảm kích nói: "Cảm ơn thuốc của ngươi."
"Đừng khách khí."
Đang nói ta đột nhiên nhớ tới, khăn tay giặt sạch rồi vẫn chưa kịp trả lại cho hắn, vội vàng từ trong tay áo lấy ra khăn tay đã được gấp lại ngay ngắn chỉnh tề, đang định đưa cho hắn, lại thấy hắn nhìn về đĩa điểm tâm trong tay ta, ánh mắt sáng lên.
Ta xem dáng vẻ của hắn, nhịn không được cười ra tiếng: "Đói bụng à?"
"Ha ha." Hắn xấu hổ gãi đầu cười.
"Vậy, cho ngươi."
Hắn vừa nghe thấy, lập tức vui vẻ nhận lấy, cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng, ăn ngon lành, cái miệng phồng lên còn không quên lầu bầu lẩm bẩm nói: "Ừm, ăn rất ngon. Hôm nay ta đến doanh trại- - còn chưa được ăn cơm, chết đói rồi đây này- - ừm, ăn ngon thật."
Thật là đứa bé, ăn điểm tâm miệng cũng dát đầy đường, nhìn thấy rất buồn cười.
Ta nén cười, cầm lấy khăn trong tay thay hắn phủi phủi: "Đừng vội, đều cho ngươi, ăn từ từ thôi."
Hắn ngẩng đầu, nhìn ta cười đến ngây ngẩn cả người, trong tay cầm nửa miếng điểm tâm cũng quên đưa vào trong miệng, ngơ ngác nói: "Ngươi - - "