Ta lập tức hiểu ra hắn đang nói gì.
Trong lòng không khỏi cười lạnh.
Ta biết trong cung này, không, có lẽ không chỉ ba ngàn giai lệ trong cung, ngay cả lúc trước ở thành Dương Châu cũng không ít tiểu thư nhà quan liếc mắt đưa tinh với hắn, ngoại trừ thân phận người đứng đầu thiên hạ hôm nay, chỉ riêng bản thân hắn cũng đã là nam nhân tràn ngập dụ hoặc với nữ nhân.
Có lẽ thừa hoan dưới thân hắn là mơ ước của rất nhiều nữ nhân, ngay cả Hứa Tài Nhân cũng cảm thấy ta được hắn sủng hạnh mới đúng.
Nhưng, sủng hạnh thì có thế nào? Khi hắn ra tay đánh tay, xé rách y phục của ta, hết lần này tới lần khác đè ta dưới thân rồi xâm phạm, ta đối với hắn mà nói chỉ là một công cụ phát dục, cho dù đối phương có tuấn mỹ, thân phận cao quý, cũng không thể thay đổi sự thật ta bị lăng nhục.
Khoái cảm khi trả thù được và thỏa mãn lúc làm chuyện này chỉ có hắn, với ta, đây là sự thống khổ.
Nhưng những lời này, đứng trước nam nhân hiện tại đã là cửu ngũ chí tôn ta càng không có cách nào mở miệng, ta cái gì cũng không nói, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.
"Trẫm muốn nàng mở mắt nhìn trẫm."
Cắn răng, ta ngoan ngoãn mở mắt, thời điểm nhìn thẳng hắn lại phát hiện ánh mắt hắn không còn lạnh băng như thường, nhưng thời điểm lên tiếng nói câu kia lại khiến máu trong người ta lập tức đọng lại.
"Là nàng làm?"
"..."
"Tuy rằng Liễu Ngưng Yên vẫn luôn không an phận nhưng trẫm biết ả không dám có tâm tư đó."
"..."
"Là nàng gài bẫy ả, đúng không?"
Thân thể nằm trong lòng hắn run lên, ta theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt, chỉ có thể tiếp tục nằm yên ở đó, nhìn hắn.
"Là vì trong tay ả có nhược điểm của nàng, đúng không?"
Ta mở lớn hai mắt nhìn hắn, thấy hắn lấy ra một món đồ.
"Là cái này sao?"
Giờ phút này, hơi thở của ta như dừng lại, nhìn món đồ trong tay hắn, chỉ là một tờ giấy màu vàng, nhưng ngay lập tức khiến trái tim ta nhảy dựng.
Bên trên viết rất rõ, kim ngạch hương, nha tiêu, long não, thán bì mạt...
"Những chữ viết này đều là của nàng. Cái người ba năm trước, là nàng đúng không?"
Ta co rúm cả người, bị hắn ôm chặt hơn.
Ba năm trước, thời điểm còn ở Tàng Các, trong lúc vô tình ta đọc được cách phối hương liệu trong một quyển sách, nghe nói có thể hấp dẫn đom đóm trong đêm, rảnh rỗi không có gì làm nên liền thử, mỗi đêm đều đến Ngự Hoa Viên, thử xem có thành công không.
Nhưng có một đêm, thời điểm ta dùng hương liệu thành công thu hút đom đóm, đột nhiên phát hiện có người nhìn ta, ta nhất thời hoảng loạn, lập tức xoay người bỏ chạy, sau đó hỏi cung nhân trông coi mới biết đêm qua đi ngang Ngự Hoa Viên chỉ có Tam điện hạ Bùi Nguyên Hạo.
Nhưng hắn không biết ta là ai, ta nghe nói, hắn còn hỏi thăm xem tối qua ai đã tới Ngự Hoa Yên.
Mà vừa lúc ấy, Liễu Ngưng Yên nói nàng ấy thích Tam điện hạ, hi vọng có thể được ngài ấy sủng ái, ta liền bày nàng phối hương, bảo nàng buổi tối hay đến Ngự Hoa Viên. Ngay sáng hôm sau liền truyền tới tin nàng được Tam điện hạ đưa đi.
Sau nữa...
Ta nhìn phương thuốc kia, nói không ra lời.
"Nếu không phải tờ giấy này bị thái giám tìm được, đưa cho Hoàng Hậu; nếu không phải vì Hoàng Hậu cảm thấy hứng thú nên đưa trẫm xem..." Hắn nghiến răng, trầm giọng, "Đã là lần thứ hai rồi, nàng còn muốn gạt trẫm bao lâu!"
Ta sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc, rõ ràng sâu không thấy đáy nhưng lại nổi lên từng đợt gợn sóng.
Tay hắn chậm rãi chạm lên ngực ta: "Nàng là nữ nhân trong cung khiến trẫm động lòng, nhưng trái tim nàng trước nay đều chưa từng ở đây!"
Hắn nói cái gì?
Ta mở to hai mắt, hoàn toàn không tin vào lỗ tai mình
Ta là... Nữ nhân khiến hắn động lòng?
Đầu óc nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ có câu nói đó ù ù bên tai.
Chưa từng nghĩ hắn sẽ nói vậy, xa xôi như từ chân trời truyền tới, mà hắn lại ở ngay trước mắt ta, rất gần ta. Hắn tiến tới ngày càng gần, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Thời điểm môi tiếp xúc, ta run rẩy, chưa từng có xúc cảm nhẹ nhàng như vậy, mà hắn không lập tức xâm nhập vào trong, chỉ nhẹ nhàng cọ xát bên ngoài. Trong lúc môi chạm môi, cả người chui rúc vào lòng hắn, mà hắn cứ như vậy bế ta lên, rất nhanh đã vào nội thật.
Khi được hắn bế lên giường, ta đã mơ màng, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trong phòng không có ánh nến, chỉ có ánh sáng le lói bên ngoài chiếu vào dừng trên nửa bên mặt hắn, phác họa hình dáng rõ ràng.
Hắn cúi người, lần nữa hôn ta, cánh môi nóng bỏng chậm rãi hướng tới tai, cằm, cổ, xương quai xanh, ta càng run rẩy không phải vì sắp bị xâm phạm mà là cảm xúc không thể khống chế được.
Y phục được trút bỏ, da thịt lỏa lồ bày ra trong không khí, hạ thân trở nên nóng bỏng khi hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm nhận hắn sắp tiến vào mình, ta không khỏi nhắm mắt lại.
"Hiện tại, nàng còn thống khổ không?"
Hắn không lập tức bắt đầu, lại thì thầm bên tai ta, ta không biết hắn đang nói gì, cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ nắm chặt ta, móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đớn truyền thẳng tới trái tim.
Nhưng lúc này hắn lại nắm tay ta, nhẹ nhàng mở từng ngón tay, ta trơ mắt nhìn hắn cúi đầu hôn lên từng ngón tay của ta.
Cảm nhận được hắn bắt đầu động, thở dốc mang theo tình triều nông đậm, tư thái chiếm hữu này rõ ràng hung tợn nhưng lại trái ngược với thô bạo trong quá khứ, mỗi một động tác dịu dàng của hắn khiến cả người ta ướt đẫm mồ hôi, lúc này, ta không khống chế được mà run rẩy, cánh tay run rẩy bị hắn kéo vòng lên cổ hắn.
Xoa xoa sống lưng cường tráng đầy mồ hôi của nam tử, ta ôm hắn càng chặt.
"..."
Cả người hắn run rẩy một cái, cúi người nhìn ta.
Đôi mắt kia vẫn kiên định và chấp nhất, ta bị ánh mắt như vậy khóa chặt, trước sau không thể tránh đi.
"Thanh Anh..."
Ta thở dài một hơi trong lòng, nhắm mắt lại.
Đêm khuya, đóa hoa quỳnh quyến rũ nhất nở rộ ở bậc thang, đón nhận ánh trăng lay động sinh tư, rồi khi đầu thu buông xuống, chậm rãi héo tàn.
Thời điểm tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ta mở mắt, nhất thời không thích ứng kịp, vội đưa tay che lại.
Sau đó phát hiện trên cánh tay trắng nõn in hằn rất nhiều vết hồng.
Ta ngây ngốc nhìn cánh tay của mình, nghe một giọng trầm thấp bên tai truyền đến: "Không ngủ thêm một lát sao?"
Nghiêng đầu liền thấy Bùi Nguyên Hạo, hắn nằm bên mặt ta, ánh sáng dừng trên gương mặt hắn lam toát ra thần thái sảng khoái chưa bao giờ có, thậm chí khóe mắt ngày thường không độ ấm cũng cong lên.
"..."
Ta một câu cũng không nói, chỉ chậm rãi ngồi dậy.
Người phía sau cũng ngồi dậy, ôm ta từ phía sau, cằm tựa lên vai ta, hỏi: "Trẫm muốn nàng suốt một đêm, vì sao không nghỉ ngơi thêm?"
Đúng vậy, suốt một đêm.
Lần đầu tiên ta biết thì ra vui thích khác biệt với tra tấn thống khổ, nhưng lại thống khổ hơn thống khổ bình thường, hắn muốn ta cả đêm, mà ta ôm chặt lấy hắn, phóng túng rên rỉ, thậm chí còn không ngừng kêu tên của hắn, nhưng như thế đã tính là gì?
Dần dần, sự trầm mặc của ta trở nên rõ ràng giữa căn phòng an tĩnh, hơi thở của người phía sau đã loạn cả lên, hỏi: "Nàng đang nghĩ gì đó?"
"..."
"Nàng còn đang suy nghĩ?"
Ta đã không có cách nào suy nghĩ.
Có chút nghẹn ngào, ta nhẹ nhàng nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ muốn trở về."
Lời này vừa ra khỏi miệng, ta có thể cảm nhận được hắn giận tím mặt, quay đầu, quả nhiên thấy mặt hắn đã lạnh như băng, ta cảm giác hắn lại sắp ra tay, nhưng khi nhìn ta, thấy khóe mắt ta hồng hồng, hắn cắn răng, lại nhịn xuống.
"Nàng còn muốn đi đâu!"
"Hoàng Thượng." Ta cúi đầu, "Nô tỳ đã là người của ngài, ở đâu nô tỳ cũng không đi được, ngài cho nô tỳ trở về suy nghĩ một chút, được không?"
Ta chưa từng dùng tư thái hèn mọn như vậy nói chuyện với hắn, thật sự là đang cầu xin hắn, ngay cả chút chống cự và giãy giụa của hoan dục cuồng túng đêm qua cũng không còn.
Hắn trầm mặc một lúc, tiếng nghiến răng có thể nghe thấy rõ ràng, cuối cùng không nói một lời, xoay người đứng dậy mặc y phục rồi bỏ đi.
Ngoài cửa, Ngọc công công hình như còn chờ, vừa thấy hắn ra, lập tức hỏi: "Hoàng Thượng... Không phải hôm nay không tảo triều sao?"
"Cút!"
Nghe hắn mắng, trái tim ta đau như dao cắt, chỉ có thể lặng lẽ mặc y phục, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Ngọc công công mà rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Chuyện đêm qua vẫn không nhận sách, nhưng Hứa Tài Nhân không phải kẻ ngốc, nhìn ta mệt mỏi trở về, nàng giống như đã biết gì đó, đối với ta càng thêm cẩn thận, không hề tùy tiện sai khiến. Mỗi lần Bùi Nguyên Hạo đến thăm nàng, ta đều tìm cớ tránh mặt.
Cứ như vậy qua hơn hai tháng.
Tới trùng dương, muốn tránh cũng không tránh được, hoàng đế và Hoàng Hậu mở tiệc, phi tần các cung đều phải tham dự, tuy bụng Hứa Tài Nhân đã lớn nhưng vẫn được ta đỡ tới đại điện, cùng Đàn Phi thỉnh an hoàng đế và Hoàng Hậu, sau đó ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, chỗ nàng là vị trí thứ ba trong điện, phía trước Quý Phi và Lục Thục Nghi dẫn theo nhiều người, trùng hợp che khuất chúng ta.
Nhưng cho dù là thế, ánh mắt của ta vẫn từ trong đám người nhìn thấy nam nhân đó.
Sắc mặt âm trầm, ít nói ít cười, trong hai tháng này, hình như phương Nam lại xảy ra chuyện, cho dù ta không quan tâm triều chính cũng biết rất nhiều chuyện khiến hắn sứt đầu mẻ trán, cũng khó trách sắc mặt hắn khó coi như vậy.
Mọi người vào chỗ, nhất thời không nói chuyện.
Hoàng Hậu cười nói: "Đưa đồ ăn lên đi."
Vì thế, Ngọc công công lập tức dẫn người mang đồ ăn lên trước mặt phi tần các cung, một mâm thịt dê đưa tới chỗ Hứa Tài Nhân, ta vừa nhận lấy, mùi tanh dầu mỡ lập tức ập tới.
"Ưm..." Ngửi thấy mùi, Hứa Tài Nhân lập tức duỗi tay che miệng, nôn khan.
"Tài Nhân." Ta vội buông cái đĩa xuống, đi qua đỡ nàng, "Không sao chứ?"
"Không sao."
Nàng đứng dậy, hành lễ với hoàng đế và Hoàng Hậu: "Thần thiếp thất lễ trước mặt thánh giá, mong Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thứ tội."
"Nàng đã như vậy, còn tha tội cái gì, mau đứng lên." Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt nói.
Ta vội tiến lên đỡ nàng, theo bản năng nhìn hắn, hắn vẫn không nhìn ta, chỉ cầm chén rượu, một hơi uống cạn. Ta không nói gì, đỡ Tài Nhân về chỗ, Hoàng Hậu liền bảo mọi người động đũa.
Mà ta thời điểm vừa đứng yên, mùi tanh kia liền ập tới, ta chợt cảm thấy buồn nôn khó tả.