Bão táp đi qua sẽ là trời quang mây tạnh.
Ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cả phòng yên lặng, dưới sàn y phục hỗn độn, được ánh mặt trời chiếu rọi lại lộ ra hơi thở ấm áp khác thường.
Khi ta mở mắt, thứ nhìn thấy là hình ảnh như vậy.
Không khỏi hoảng hốt, cả người ta vẫn còn rất ấm, ấm đến thậm chí hơi nóng, sau đó nghe tiếng hít thở đều đều bên tai.
Ta lập tức tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên từng màn đêm qua.
Đôi khi, thật sự hi vọng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng đây không phải mộng, ta cứng đờ quay đầu, liền thấy gương mặt quen thuộc lạnh lùng kia, nhưng giờ phút này khác ngày thường, có lẽ dưới nắng sớm ấm áp, gương mặt kia thế mà cũng lộ ra cảm giác an tĩnh ấm áp, tay ôm ta, để ta rúc vào lòng mình.
Không biết vì sao, tim ta lại đập loạn nhịp.
Giống như cảm nhận được gì đó, vai hắn chuyển động một cái, lại ngủ.
Ta nằm im trong lòng hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng dời cánh tay hắn đi, hắn thế mà không tỉnh lại, có lẽ vì thật sự mệt mỏi, nghĩ đến nguyên nhân hắn hao phí thể lực, đầu ta như muốn nổ tung, cắn răng, nơm nớp lo sợ nhặt y phục dưới đất mặc vào.
May mà đêm qua ta không chống cự, hắn cũng không tức giận xé rách xiêm y của ta, nhưng cả người vô cùng nhức mỏi, thời điểm gài nút thắt, ngón tay vẫn còn run rẩy, vừa ngẩng đầu mới phát hiện hắn không biết đã tỉnh từ khi nào, đang nhìn ta.
Ta vội vàng mặc y phục vào, mà hắn không làm gì cả, chỉ ngồi ở mép giường nhìn ta mặc, cảm giác này so với cởi y phục trước mặt hắn càng xấu hổ hơn.
Vất vả lắm mới mặc xong y phục, mặt ta đã đỏ bừng bừng, nghe hắn nói: "Hầu hạ trẫm mặc y phục."
May là chỉ mặc y phục.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, vội lấy y phục mặc vào cho hắn.
Y phục cuối cùng cũng mặc xong, thời điểm cài nút thắt cho hắn, cửa mở, Ngọc công công cẩn thận đi vào, vừa thấy tình cảnh này, vội bảo cung nhân bưng nước ấm và khăn lông mau đi tới, quỳ xuống: "Vạn tuế."
"Ngọc Toàn, lại đây hầu hạ trẫm rửa mặt chải đầu."
"Vâng."
Ngọc công công vội đi qua, chờ hầu hạ Bùi Nguyên Hạo xong, thời điểm hắn muốn ra ngoài thượng triều, Ngọc công công nhìn ta, dò hỏi: "Vạn tuế, đêm qua... Có nhập sách không?"
Ta lập tức nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bùi Nguyên Hạo quay đầu liếc nhìn ta, ánh mắt hờ hững: "Nhập sách cái gì!"
Dứt lời, hắn cứ thế bỏ đi.
Ngọc công công sửng sốt, nhíu mày nhìn ta, ta miễn cưỡng nở nụ cười, hành lễ với gã, rồi ra ngoài.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa qua hành lang gấp khúc liền bắt gặp Liễu Ngưng Yên nổi giận đùng đùng nhìn về phía này, vừa thấy ta liền xông tới: "Nhạc Thanh Anh, ngươi lật lọng!"
"..."
"Tối qua rõ ràng nên là ta... Ngươi thế mà..."
Nàng tức giận đến nói năng lộn xộn, mà ta khi nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm trước, lòng ta liền hoảng loạn, đặc biệt trên người còn mang theo dấu vét nam nhân kia để lại, từng cơn nhức mỏi dưới thân truyền tới, ta lạnh lùng nhìn nàng, đơn giản phản bác: "Tối qua là Hoàng Thượng muốn ngươi đi truyền lời, cũng là Hoàng Thượng muốn ta đi theo, nếu ngươi có gan thì cãi lời thánh ý đi."
Ta chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, Ngưng Yên sửng sốt một lúc, cười lạnh: "Hừ, ta biết mà, ngươi căn bản không muốn giúp ta, đúng không!"
"..." Ta không muốn trả lời.
Ánh mắt Liễu Ngưng Yên trở nên tàn nhẫn, từ ống tay áo nàng lấy ra một món đồ, hỏi: "Ngươi xem đây là gì?"
Ta không kiên nhẫn ngẩng đầu, lập tức mở to hai mắt.
Trong tay nàng là một cái bảng tên!
Loại bảng tên này ta không hề xa lạ, mỗi một cung nữ trước khi tiến cung đều sẽ nhận một cái, là vật chứng minh mình đủ điều kiện tiến cung. Mà ta khi nhìn thấy cái tên bên trên, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Sao ngươi lại... Sao ngươi lại có..."
Liễu Ngưng Yên cười lạnh: "Đừng quên, khi đó chúng ta cùng tiến cung, đồ của nàng ấy ta giữ lại không ít."
Tay ta nắm chặt thành đấm.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!"
"Rất đơn giản, ta muốn Hoàng Thượng sủng hạnh, ta muốn trở thành phi tử!" Nàng tiến lên một bước, "Nếu trong vòng một tháng ngươi còn không thể giúp ta, ta sẽ giao bảng tên này, còn cả chuyện lúc trước nói cho Tường Hình Tư!"
Ta nhìn chằm chằm bảng tên kia, cái tên bên trên như lửa cháy thiêu đốt ta.
Ta hít sâu một hơi, nói: "Được, ta bảo đảm, trong vòng một tháng nhất định khiến Hoàng Thượng lần nữa sủng ái ngươi!"
Ngưng Yên nghe vậy, liền cười nói: "Đừng quên, ta không phải người giỏi nhẫn nại!"
Dứt lời, nàng đắc ý cất bảng tên lại, xoay người rời đi.
Một mình ta đứng trên hành lang dài nhìn theo, ba chữ nổi trên bảng tên kia... Cảm giác bị thao túng, bị khống chế, ngay cả linh hồn cũng không giải thoát được lần nữa bao trùm lấy ta.
Ta cắn răng, mãi đến khi trong miệng có vị tanh ngọt của máu tươi.
OoOoO
Chuyện ta hầu hạ ở Ngự Thư Phòng cả đêm không gây ra sóng gió gì, thứ nhất nhờ thái độ hờ hững của Bùi Nguyên Hạo, thứ hai không nhập sách, ngay cả tiểu thái giám cũng không nhiều lời, cho nên người biết chuyện không nhiều lắm.
Điều duy nhất khiến ta kinh ngạc chính là Thân Nhi, khi ta qua Nội Thị Tỉnh truyền lời rút thẻ bàn thay nàng, sau khi trở về Trọng Hoa Điện, nàng nhìn ta, cười nói: "Vất vả rồi."
Nhìn nụ cười trên gương mặt nhu mị này, ta nhất thời bối rối.
Vài ngày sau, nguyệt sự hết, thẻ bài của nàng lại treo lên, nhưng có lẽ vì trước đó được sủng hạnh nhiều lần, mấy ngày này thời gian Bùi Nguyên Hạo tới Trọng Hoa Điện không nhiều, nhưng đối với Hứa Tài Nhân hắn vô cùng quan tâm.
Nghĩ lại, đây là hài tử đầu tiên của hắn sau khi đăng cơ, có lẽ sẽ là trữ quân tương lai.
Quan tâm đứa nhỏ này đương nhiên không chỉ một mình hắn, một tháng tiếp theo, đồ ăn của Hứa Tài Nhân xảy ra chuyện hai lần, nhưng may Ngọc Văn đã thông minh ra, không tạo thành tai họa lớn, những việc này cũng khiến nữ tử nhu nhược sắp trở thành mẫu thân càng lo sợ.
Ở hậu cung, muốn sinh hạ một hài tử thật sự quá khó!
Hôm nay, ta hầu hạ nàng dùng canh, mới uống được hai ngụm, nàng đột nhiên nhíu mày.
Ta vội hỏi: "Tài Nhân có chuyện gì sao? Hay là canh có vấn đề?"
"Không phải." Nàng lắc đầu, đưa chén canh cho ta, "Mấy ngày nay bụng ta hơi khó chịu, nhưng ta lại không nói rõ vấn đề xảy ra ở đâu. Thanh Anh cô nương, ngươi phải giúp ta nghĩ cách."
Sau chuyện lần trước, hơn một tháng qua, nàng càng tin tưởng ta.
Ta cúi đầu tính ngày, liền nói: "Tài Nhân yên tâm, chuyện này nô tỳ vẫn luôn chú ý."
"Ngươi đã phát hiện cái gì?"
"Đồ ăn của Tài Nhân đều qua tay Ngọc Văn cô nương và nô tỳ, chắc chắn không có vấn đề, mà nơi ở chỉ có mấy người ra vao, nô tỳ lo có kẻ..."
"Ngươi nói gì?" Sắc mặt Hứa Tài Nhân lập tức trắng bệch, "Là ai?"
"Nô tỳ sẽ nghĩ cách giúp nương nương tìm ra người nọ, có điều chuyện này cần nương nương phối hợp với nô tỳ một chút, nếu không chỉ sợ cá sẽ không cắn câu."
Hứa Tài Nhân lập tức gật đầu: "Điều đó là đương nhiên!"
Ta mỉm cười, lần nữa đưa chén canh cho nàng: "Tài Nhân cứ yên tâm, uống thêm một chút đi, bồi bổ cơ thể, mấy ngày nay Hoàng Thượng thường xuyên tới thăm người, đừng để Hoàng Thượng lo lắng."
Nàng cười gật đầu, nhận lấy chén canh.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm ta đến Trọng Hoa Điện hầu hạ, liền thấy Minh Châu mang vài bộ y phục ra, tuy rằng đã vò thành một cục nhưng vẫn lộ ra vết máu.
Ta giật mình.
Vội vào trong, liền thấy Thân Nhu ngồi ở mép giường, sắc mặt không tốt lắm, nàng thấy ta, lười nhác nói: "Nước."
Ta lập tức đi rót cho nàng ly nước ấm, cẩn thận đưa qua.
Thân Nhu nhận lấy uống một ngụm, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn ta chằm chằm, uống xong, đưa cái ly cho ta, vừa xoay người định lui xuống, lại nghe nàng nói: "Hôm nay nhớ đi Nội Thị Tỉnh truyền lời."
Ta quay đầu nhìn nàng: "Là nguyệt sự của nương nương... Sao?"
Nàng khẽ cười: "Trí nhớ của ngươi thật tốt."
"Nô tỳ hầu hạ nương nương, đương nhiên phải ghi nhớ."
Thân Nhu cười một tiếng: "Nhớ thì tốt, nhưng đừng quên đi truyền lời."
"..."
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lười nhác phất tay: "Lui xuống đi."
Lòng tuy rằng thấp thỏm, nhưng ta vẫn nhanh chóng hành lễ với nàng, xoay người ra ngoài.
Ta đếm ngày, Liễu Ngưng Yên cũng thế, Hứa Tài Nhân vừa dùng xong bữa trưa, ta mới rời khỏi Lan Hương Cư, liền thấy nàng đứng ngoài cửa chờ mình. Ta bảo nha đầu đem đồ về, sau đó tới trước mặt nàng.
Nàng cẩn thận nhìn bốn phía, thấp giọng: "Nhạc Thanh Anh, chuyện đó rốt cuộc sao rồi, ngươi đừng hòng chậm trễ!"
Ta thở dài: "Nhược điểm của ta ở trong tay ngươi, ta đương nhiên cũng muốn sớm giải quyết."
"Vậy ngươi..."
"Yên tâm đi, chính là hôm nay."
Nghe vậy, nàng liền hỏi: "Là nguyệt sự của Quý Phi đúng không?"
"Ừ." Ta gật đầu.
Nàng hưng phấn cười hỏi: "Vẫn giống kế hoạch lần trước sao?"
Ta lắc đầu.
Ngưng Yên không khỏi nghi hoặc: "Tại sao?"
"Kế hoạch lần trước không thành công, có thể thấy nó có lỗ hổng, lỡ như đêm nay Hoàng Thượng vốn không muốn tới chỗ Quý Phi, hoặc ngài ấy sẽ về Ngự Thư Phòng, vậy phải làm sao?"
"Thế ý ngươi là..."