Ta nhìn hắn, giọng nói rất nhẹ, nhưng vô cùng trịnh trọng: "Nô tỳ quả thật có một câu muốn nói với điện hạ."
"Nói đi."
"Không biết điện hạ còn nhớ ước định với nô tỳ khi trước không?"
Nét mặt hắn chậm rãi lạnh xuống, giống như màn sương bao quanh mặt hồ, không thể nhìn ra bất cứ dao động bên dưới, thậm chí không có chút ấm áp nào.
Giờ khắc này, chính bản thân ta cũng không biết lòng ta đang đau nhói hay chờ mong, nhưng rốt cuộc ta đã đề ra yêu cầu với hắn, nếu đã hạ quyết tâm, ta không muốn bản thân thân thay đổi.
"Cho nên nô tỳ muốn nói, có phải điện hạ đã có thể đại xá cho nô tỳ xuất cung không."
Vừa dứt lời, cả Thừa Càn Điện lập tức rơi vào trầm mặc.
Bùi Nguyên Hạo vẫn nhìn ta, biểu cảm trêи gương mặt một chút cũng không có, hoặc là nói, mặt hắn căn bản không thể hiện biểu cảm, ta bị hắn nhìn tới rùng mình, nhẹ nhàng cúi đầu.
Hắn vẫn im lặng, nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt đó vẫn nhìn ta chằm chằm, khiến ta bất an, mà Thừa Càn Điện lúc này một tiếng động cũng không có, thậm chí cũng không thể tiếng nghe nhịp tim mình đập, chỉ có hơi thở hắn vang lên trêи đỉnh đầu.
Một tiếng, lại một tiếng...
Hơi thở nóng bỏng quét qua mái tóc ta, thời gian dài, cả gương mặt giống như bị thiêu đốt mà ửng đỏ, nhưng ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cố chấp cúi đầu. Không biết qua bao lâu, ta nghe hắn lên tiếng, dường như còn mang theo ý cười: "Đúng rồi, ta thiếu chút quên mất, ngươi muốn xuất cung."
"..."
"Sau khi xuất cung, ngươi muốn làm gì?"
"..."
"Buôn bán? Hay làm vườn? Hay là... Gả chồng?"
Ta sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn ôn hòa mỉm cười, đôi mắt nheo lại, nhìn không ra cảm xúc ẩn sâu trong đó, nụ cười ít gặp như vậy được ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi, thế mà lộ ra vài phần hiền lành.
Trước giờ ta chưa từng thấy Bùi Nguyên Hạo như thế.
Ta nhất thời luống cuống chân tay, sau hồi lâu vẫn không trả lời.
Hắn lại cười hỏi: "Sao hả? Xấu hổ?"
"Không, không có."
"Không có? Là thật sự chuẩn bị ra ngoài gả chồng sao?"
"..."
Ta không biết vì sao hắn lại đột nhiên hỏi ta như vậy, giống như nam nhân trước mặt đã trở thành người khác. Ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫn cười, thậm chí nụ cười vô cùng ấm áp, ta không khỏi nhớ tới những ngày ở thành Dương Châu, cũng ấm áp quấn quanh như vậy, như ở trong mộng.
Thấy ta ngơ ngác, hắn cười nói: "Đúng vậy, nói đến cùng ngươi cũng đã tận tâm tận lực giúp ta, thiếu chút ngay cả mạng cũng không còn, nếu một chút tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy bổn cung không đồng ý, thật quá không màng tình người." Hắn tiến lên một bước, cúi đầu nhìn ta, "Ngươi nói xem, xuất cung rồi có tính toán gì, hiện tại trong tay bổn cung đã có thiên hạ, chắc chắn sẽ giúp ngươi biến mộng đẹp trở thành sự thật."
Những lời này nếu để người khác nói, chỉ sợ ta sẽ vui sướиɠ không thôi, nhưng trước mắt lại là hắn... Sắc mặt ta càng tái nhợt, giống như vào rừng sâu gặp sương mù dày đặc, không biết một chân đạp xuống rốt cuộc là thật hay mơ.
Im lặng một lúc lâu, ta cuối cùng cũng đáp: "Nô tỳ không có tính toán gì cả, chỉ là đi một bước, xem một bước."
"Vậy sao..."
Hắn nhướng mày nhìn ta, biểu cảm vẫn là cười như không cười.
Lòng ta ngày càng bất an, nói lâu như vậy, hắn vẫn chưa trả lời rốt cuộc có đồng ý đại xá cho ta xuất cung hay không. Nghĩ nghĩ, ta cắn răng, dứt khoát quỳ xuống: "Nô tỳ có thể được điện hạ đại xá xuất cung, vô cùng cảm kϊƈɦ, điện hạ ban ân, nô tỳ không dám nhận, ta điện hạ đại xá." Dứt lời, ta dập đầu một cái.
Hắn đứng trước mặt ta, không có hành động nào, chờ ta chậm rãi đứng dậy, hắn mới nhàn nhạt nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Điện hạ..."
"Hai ngày sau là đại xá trong cung, đến lúc đó, bổn cung sẽ giúp ngươi... Mộng đẹp thành sự thật."
"Tạ điện hạ!"
Ta vô cùng vui sướиɠ, lại hành lễ với hắn, mà hắn đã xoay người về phòng.
Rốt cuộc...
Rốt cuộc cũng nghe được chính miệng hắn nói!
Giờ khắc này, ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm, xoay người đang định rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, ta lại cảm thấy sau lưng dường như có ánh mắt đang nhìn theo ta, dù không quay đầu, cũng có thể cảm giác ánh mắt đó hoàn toàn không có thiện ý, thậm chí mang theo thị huyết dữ tợn.
Lòng ta rét run, theo bản năng quay đầu.
Nhưng trong nháy mắt đó, cửa lớn Thừa Càn Điện đã đóng lại.
Cổng lớn màu son dưới ánh nắng chiếu rọi phản xạ đến lóa mắt, nhưng trong hoảng hốt, ta lại như nhìn thấy màu máu đêm đó vẫn chưa rút đi, thậm chí máu tươi nhiễm đỏ góc váy ta, cả thân thể ta.
Không! Không!
Ta dùng sức lắc đầu, tất cả những việc này đã kết thúc, đã kết thúc!
Bùi Nguyên Hạo đã đồng ý cho ta xuất cung, trong cung cũng không còn bất kỳ tranh đấu nào liên lụy tới ta, ta sắp tự do rồi!
Nghĩ như vậy, tâm trạng ta mới thoáng thả lỏng, vội xoay người rời khỏi Thừa Càn Điện.
Về dịch đình, Du Nhi nghe nói Ngọc công công gọi ta đi, vẫn luôn lo lắng ngồi chờ ở mép giường, vừa thấy ta bình yên vô sự trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà ta vừa nhìn liền thấy trêи giường nàng có bốn năm cái tay nải.
"Du Nhi, đây là..."
"Hành lý của ta!" Nàng cười tủm tỉm, "Còn hai ngày nữa là xuất cung, đương nhiên phải thu dọn trước, nếu để quên thứ gì thì cũng không thể về lấy."
Đúng vậy, nếu để quên thứ gì thì cũng không thể về lấy.
Nghe câu nói dí dỏm này, lòng ta bị khói mù bao quanh cũng vui vẻ lên, có điều nhìn tay nải của nàng, ta không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Đồ của ngươi đâu ra mà nhiều như vậy?"
"Ha ha, cho ngươi xem."
Nàng đắc ý mở tay nải, vừa thấy, liền khiến người ta dở khóc dở cười, nha đầu này ngày thường tuy làm việc lanh lợi, nhưng sắp xếp tay nải thật sự không thành bộ dáng gì, chỉ vài bộ y phục cùng mấy món đồ, tùy tiện quăng vào, khó trách lại nhiều như vậy.
Ta tươi cười đi qua giúp nàng gấp y phục lại, bận rộn một chút trời cũng đã tối.
Du Nhi ở cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm: "Thanh Anh, ngươi thật lợi hại."
"Là ngươi quá không cẩn thận thôi." Ta bắt đầu thu dọn đồ của mình, vừa gấp y phục vừa nói, "Ngươi từng tuổi này sao còn không biết thu dọn hả, tương lai gả cho người ta cũng thế sao?"
"Gả cho người ta?" Du Nhi như nhớ tới cái gì, đột nhiên che miệng cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi còn nhớ trước kia chúng ta từng nói muốn gả cho ai không?"
Vừa nghe đến lời này, ta vốn cười khanh khách, nét mặt liền cứng đờ... Muốn gả cho người thế nào? Lúc trước cùng nàng, còn cả Ngưng Yên ở lãnh cung quả thật đều nghĩ tới, thậm chí Du Nhi còn không chút e lệ mà nói, nhưng lúc ấy sao có thể nghĩ đến hiện tại.
Ta, còn có thể gả chồng sao?
Nghĩ như vậy, tâm tình ta liền trở nên ảm đạm, Du Nhi một chút lại không nhận ra, còn nói: "Ta muốn gả cho thương nhân, a, nhà đó tốt nhất phải có gia cảnh, còn phải có hoa viên lớn từng này, đúng rồi đúng rồi, ta còn muốn nuôi chó..."
Ta yên lặng gấp y phục, nghe nàng miêu tả cuộc sống trong kỳ vọng.
"Này?" Đang nói, Du Nhi đột nhiên dừng lại nhìn ta, "Thanh Anh."
"Hả?"
"Tương lai ngươi muốn gả cho người thế nào?"
"Ta?"
Ta muốn gả cho người thế nào?
Không phải không nghĩ tới, thậm chí, ta từng phác họa cảnh tượng đó trăm ngàn lần, mũ phượng khăn quàng vai, hoa chúc hồng hỉ, phu quân của ta nắm tay ta cùng đi, mặc kệ tương lai khó khăn thế nào, cho dù có bao nhiêu sống gió, chỉ cần có người đó bên cạnh, tất cả ta đều vui vẻ chịu đựng.
Chỉ cần có người đó bên cạnh.
Đúng lúc này, trước mặt ta lập tức hiện lên một gương mặt quen thuộc, khi ta ý thức được gương mặt đó là ai, cả người đã đầy mồ hôi lạnh.
Không, đây là chuyện không có khả năng, ta và hắn căn bản không có khả năng!
Ta dùng sức lắc đầu, ném đồ trong tay xuống, miễn cưỡng cười nói: "Ta chưa nghĩ tới."
"Nói bậy, biểu cảm vừa rồi của ngươi, rõ ràng đã nghĩ đến ai đó!" Du Nhi đi tới, không thuận theo mà bắt lấy bả vai ta, "Nói đi nói đi, ta đã nói hết cho ngươi biết rồi, ngươi vì sao không kể với ta! Mau nói đi!"
Ta bị nàng lắc tới đầu lâng lâng, thật sự không còn cách nào khác, đành cười nói: "Được rồi được rồi, ta nói."
"Mau nói, ngươi muốn gả cho người thế nào?"
"Ta... Ta muốn gả cho người đánh cá."
Leng keng!
Ta vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, ta và Du Nhi hoảng sợ, hai người nhìn nhau, vội vàng chạy tới mở cửa, lại phát hiện bên ngoài đen nhánh, không có ai cả, chỉ có cánh cửa phát ra tiếng vang leng keng.
Du Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ là gió thổi, đóng cửa lại đi, lạnh quá."
Ta nhíu mày, lại nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật không có ai cả, đang muốn đóng cửa lại, cũng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy trong màn đêm kia dường như có một đôi mắt đang nhìn trộm ta.
"Thanh Anh, ngươi sao vậy, mau đóng cửa lại đi." Du Nhi lại nhắc nhở.
Ta ngẩng đầu, bên ngoài đen nhánh, cái gì cũng không có.
Có lẽ là ảo giác.
Ta đóng cửa lại, vừa ngồi xuống mép giường, Du Nhi liền hỏi tiếp: "Thanh Anh, sao ngươi lại muốn gả cho người đánh cá?"
Nàng thế mà còn nghĩ tới chuyện này! Ta bật cười: "Bởi vì, ta thích ăn cá."
Du Nhi vừa nghe, lập tức làm loạn: "Ngươi lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi." Dứt lời, nàng liền nhào lên đẩy ta ngã xuống giường, hai người vui cười lăn qua lăn lại, náo loạn hơn nửa ngày, mệt mỏi rồi mới chịu đi ngủ.
Đêm nay, ta nằm trêи giường, nhìn nóc nhà đen như mực, trong lòng hưng phấn đến một chút cũng không buồn ngủ.
Ta cuối cùng cũng có thể xuất cung!
Còn một ngày nữa, ta sẽ có thể rời khỏi nơi này!
Không biết vì sao, ta lại nghĩ tới động tĩnh ngoài cửa khi nãy, cũng không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy bất an, nhưng, ngoài phòng rõ ràng không có ai, chẳng lẽ, ánh mắt kia thật sự chỉ là ảo giác của ta?