Sắp bình minh.
Lúc này, ánh nắng đầu tiên đã lộ ở chân trời, nhưng mùi máu chậm rãi bốc lên tràn ngập trong không trung, lần nữa che lấp ánh mặt trời.
Trong đám đông hỗn loạn, ta thấy bóng dáng quen thuộc kia, hắn ngồi trêи lưng ngựa, sống lưng thẳng như cây tiêu thương, gương mặt anh tuấn mà kiên nghị kia không có bất kỳ thái độ này, đôi mắt lạnh lẽo như băng mà nhìn thế gian hỗn loạn.
Là Bùi Nguyên Hạo, là hắn!
Ta vội vàng giục ngựa liều mạng đuổi qua, dọc đường đao quang kiếm ảnh, rất nhiều lần thiếu chút làm ta bị thương, mấy ảnh vệ kia ở xung quanh bảo vệ ta, khó khăn lắm mới hộ tống được ta qua đó.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Hạo như cảm nhận được gì, vừa quay đầu liền thấy ta, lập tức phẫn nộ.
"Điện..."
Ta vừa định mở miệng gọi hắn, một cây đao đột nhiên hướng về phía ta, mấy ảnh vệ bên cạnh vội vàng ra tay ngăn cản, đánh bại kẻ kia, trêи lưỡi đao vẫn còn mùi máu tươi nồng nặc cọ vào y phục ta để lại một lỗ hỗng.
Bùi Nguyên Hạo trừng mắt, lập tức giục ngựa đi về hướng này, nhìn thoáng qua kẻ vừa đánh lén, những ảnh vệ kia một kiếm đâm vào người nọ, tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi liền trào ra.
"Điện hạ..."
Ta vẫn còn run rẩy, vừa tránh khỏi một đao, tuy rằng không bị thương, nhưng máu nóng bắn lên người, chỗ bỏng rát khi nãy lại bắt đầu đau đớn. Hắn nhìn bộ dáng của ta, lại cúi đầu nhìn mấy ảnh vệ: "Các ngươi chết đi!"
Sắc mặt bọn họ lập tức trắng bệch, sợ hãi quỳ rạp xuống.
"Điện hạ, chúng ta..."
"Là Thanh Anh cô nương nhất quyết muốn tới đây."
"Điện hạ thứ tội!"
Xung quanh quá hoảng loạn, đã không kịp cầu tình hay nói rõ vấn đề, ta cuống quít bắt lấy ống tay áo của hắn, hắn như chấn động, cúi đầu nhìn tay ta, lại ngẩng đầu nhìn ta. Ta nôn nóng bảo: "Điện hạ, ngài mau kêu bọn họ dừng tay, đừng đánh nữa!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Đừng đánh nữa!" Ta nắm chặt ống tay áo của hắn, "Ngài làm như vậy là phạm thượng, là tạo phản!"
Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo vẫn lạnh băng: "Y đã điều thân binh ngự doanh vào cung, nếu ta không động thủ, tối nay y là dao thớt, ta là cá thịt, chắc chắn phải chết."
"Nhưng chúng ta đã tìm được ngọc tỷ, cũng đã tìm được chiếu chỉ truyền ngôi của Hoàng Thượng rồi!" Ta gấp đến độ không màng tất cả, liều mạng nói, "Hoàng Thượng muốn truyền ngôi cho Hoàng trưởng tử, không phải Thái Tử điện hạ. Nếu Hoàng trưởng vẫn còn, ngôi vị hoàng đế kia đã có chủ! Điện hạ, nếu ngài thật sự dẫn binh đánh vào cung, chính là phạm thượng, ngài sẽ trở thành câu chuyện đầu đường của người trong thiên hạ!"
Hắn cười lạnh: "Đã có chủ? Ngươi biết cái gì là đã có chủ sao!" Hắn nhìn ra cửa cung đỏ rực, một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu nhìn ta, "Ngươi nghe cho rõ đây, tối nay, kẻ chiến thắng, mới là chủ nhân của chiếc long ỷ kia!"
Cái gì?
Ta sửng sốt, tay bắt lấy ống tay áo hắn cũng cứng lại.
Ngay lúc này, tướng sĩ đâm vào cổng thành phía trước đột nhiên phát ra tiếng rống giận rung trời, cọc gỗ mang theo thế mạnh lôi đình đã đánh vào cửa cung.
"Đừng!"
Người sau cửa cung không kịp tránh đi, tất cả đều bị đè xuống, lập tức tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, mà những tướng sẽ đó đã giết người đến đỏ cả mắt, gấp không chờ nổi mà dẫm lên cửa lớn đi qua, nhất thời nơi này như Hồng Hoang thời cổ đại, không luân lý, không cương thường, chỉ có tàn sát, tàn sát vô tận.
Khắp nơi nhiễm một màu máu, hai mắt ta như cũng nhiễm hồng. Thân binh ngự doanh từ bên trong đánh ra, mà cấm vệ quân không hề sợ hãi, cứ điên cuồng lao lên, hai đội nhân mã va chạm nhau phát ra rồng ngâm hổ gầm, kinh sợ cả chân trời.
Toàn bộ hoàng thành đều bị sát khí bao trùm.
Dần dần, thân binh ngự doanh bắt đầu không cản được thế công của cấm vệ quân, từng bước thối lui, Dương Vân Huy lúc này đã máu tươi nhiễm cả một người, hắn vô cùng trấn định giơ cao trường kiếm trong tay chỉ huy cuộc chiến.
Binh lực Ngọ Môn cuối cùng cũng tan tác.
Ta trơ mắt nhìn họ đạp qua vô số thi thể xông vào, đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi tới ôm lấy ta, lập tức một trận trời đất quay cuồng, ta bị ôm qua trêи lưng con ngựa khác.
"A!" Ta kêu lên, phía sau dựa vào một lồng ngực quen thuộc.
"Đừng lộn xộn!" Hắn thì thầm bên tai. Ta quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt hắn tối sầm, nói, "Cùng ta vào trong!"
Dứt lời, hắn nắm chặt dây cương, binh mã hộ vệ xung quanh lập tức cùng nhau vào Ngọ Môn.
Một đường đánh giết vào Ngọ Môn, phía trước đã không còn sức chống cự, chỉ có vài quân lính phân tán bốn phía. Dương Vân Huy chia cấm vệ quân thành mười ba nhóm, lần lượt đánh tới các hướng, hoàng cung lập tức rơi vào hoảng loạn, những tiểu cung nữ tiểu thái giám sợ hãi khóc lóc chạy loạn khắp nơi, dần dần cũng bị khống chế.
Lúc này, Dương Vân Huy đi ngược lại về phía Bùi Nguyên Hạo.
Hắn vừa thấy ta, liền sửng sốt. Nhìn Bùi Nguyên Hạo một tay nắm dây cương, một tay dùng sức ôm eo ta, hắn không nói gì, chỉ giục ngựa đi tới, thấp giọng: "Tam ca, có chỗ không thích hợp."
"Sao vậy?"
"Thân binh ngự doanh do Tề Vương huấn luyện, không thể chỉ có chút năng lực này."
"Cái gì?" Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn.
Sắc mặt Dương Vân Huy trở nên ngưng trọng: "Hơn nữa, đệ phát hiện bọn họ không có tướng lĩnh, ngoại trừ lúc ở Ngọ Môn, bọn họ không có bất kỳ sự chống cự gì."
Bùi Nguyên Hạo nhíu mày: "Ý đệ là..."
"Giống như... Giống như hoàng thành đã bỏ trống."
Thời điểm nói ra lời này, ngay cả Dương Vân Huy cũng không thể tin, mà ta thật sự cảm thấy có chỗ khác thường, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn trầm tư một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu, ra lệnh: "Lập tức phái người phong tỏa Kim Loan Điện và Ngự Thư Phòng, không cho bất kỳ ai ra vào!"
"Vâng!"
Dương Vân Huy lập tức chỉ huy thủ hạ, Bùi Nguyên Hạo lại nói: "Lập tức theo ta tới đông lục cung!"
Đông lục cung, đó là...
Ta không kịp suy nghĩ gì cả, phía trước đã không có cách nào cưỡi ngựa, hắn ôm ta leo xuống, lúc này hai chân ta đã nhũn ra, nhưng hắn chỉ nhìn ta một cái, liền nắm chặt cổ tay ta, không chút thương tiếc mà kéo đi về phía trước.
Xung quanh vẫn là tinh anh cấm vệ quân, một khi gặp thế lực chống cự đều giết không tha, đoạn đường này chúng ta dường như phải dẫm lên máu tươi và thi thể để đi hết.
Qua Ngự Hoa Viên, phía trước chính là Vĩnh Hoa Cung.
Ta căng thẳng nhìn hồng tường yên tĩnh kia, lúc này cửa cung mở ra, Ngọc công công dẫn theo một đám tiểu thái giám run rẩy quỳ ở cửa, cấm vệ quân lập tức xông lên, nhưng không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa. Bùi Nguyên Hạo buông tay ta ra, chậm rãi đi tới.
Ngọc công công vẫn quỳ dưới đất, Bùi Nguyên Hạo đi tới trước mặt gã, từ trêи cao nhìn xuống.
"Phụ hoàng hôm nay có bị quẫy nhiễu không?"
"Hồi... Hồi điện hạ, hôm nay Hoàng Thượng ngủ rất sâu, không bị quẫy nhiễu."
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, nhanh chóng đi vào, nhưng hắn không vào nhà, mà xoay người lại trở về, vừa ra khỏi cổng lớn Vĩnh Hòa Cung, liền ra lệnh: "Đóng cửa!" Hắn nhìn Ngọc công công, "Canh giữ Vĩnh Hòa Cung, không chuẩn bất cứ ai vào quấy rầy Hoàng Thượng!"
Ngọc công công vội quỳ xuống dập đầu, cửa lớn chậm rãi đóng lại.
Ngay thời điểm cửa lớn Vĩnh Hòa Cung sau lưng chậm rãi đóng lại, trời cũng sáng.
Nền tuyết vốn trắng tinh nay tất cả đều bị nhiễm màu máu đỏ tươi, những đình đài lầu các kia, phong cảnh như tranh dưới ánh mặt trời lại trở thành địa ngục, mà hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn về phía cách Vĩnh Hòa Cung không xa, cũng là một cung điện cao lớn khác.
Thừa Càn Điện!
Ta cũng nhìn về nơi đó, hít thở dường như cùng hắn dừng lại.
Bắt đầu từ đêm qua, trong mắt hắn tràn ngập sát khí lạnh thấu xương, đến lúc này lại đột nhiên biến mất, đổi thành một tia mờ mịt.
Ngay cả Dương Vân Huy cũng nhận ra sự khác thường của hắn, chậm rãi đi đến bên cạnh: "Tam ca..."
"Ừ..."
Hắn bừng tỉnh, quay đầu nhìn Dương Vân Huy, người phía sau gật đầu.
Hắn trầm giọng: "Cho binh mã vây quanh Thừa Càn Điện, không cho ai ra vào dù là một bước." Nói xong, hắn hình như cắn răng, sau đó bổ sung, "Không được tổn thương bất kỳ ai bên trong, đặc biệt là Thái Tử Phi!"
Mặt trời cuối cùng cũng thoát khỏi tầng mây đen, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, như muốn xua tan toàn bộ hắc ám và sợ hãi, một cơn gió thổi qua hồng tường, như muốn thổi đi huyết tinh và tàn sát.
Nhưng ta lại không hề cảm thấy ấm áp, thân thể đột nhiên lạnh thấu xương.