Ta gật đầu: "Ta biết, ngài là cố ý ở đây, ta trở về sẽ nói với họ."
"Ừ." Hoàng Thiên Bá gật đầu, lại cau mày nói, "Chưa đến buổi trưa, bọn họ dường như đã nhận được tin tức, biết Thượng Dương Cung muốn làm gì. Binh Bộ Thượng Thư đã hạ lệnh điều người đi, sau buổi chiều ngài ấy không hề tới gặp ta, nếu ta đoán không lầm, nhóm nhân mã này sẽ tới tay ngài ấy."
"Cái gì?" Ta chấn động.
Không ngờ, "người kia" ở Thượng Dương Cung lại truyền tin ra ngoài nhanh như vậy, cho nên bọn họ mới có thể nhanh chóng có phản ứng, khó trách Dương Vân Huy vẻ mặt âm trầm trở về, bộ dáng vô cùng tức giận.
Hơn nữa... Nếu nhân mã thật sự tới tay Bùi Nguyên Sâm như vậy sẽ hoàn toàn khác với ở trong tay Thường Khánh. Hắn rốt cuộc cũng là vương gia, cùng Bùi Nguyên Phong nói thế nào cũng là thủ túc, lại có điều lệnh của Binh Bộ, quân đội tạo phản, chỉ sợ không đơn giản như suy nghĩ của Bùi Nguyên Hạo!
Trán ta đã bị một tầng mồ hôi lạnh bao phủ, tay cầm chén rượu thoáng dùng sức.
Hoàng Thiên Bá nói: "Vì thế đêm nay ta kêu ngươi tới đây chính là muốn ngươi truyền lời về, nếu Thượng Dương Cung có nội gián, đây chính là thời điểm để diệt trừ."
Nghe những lời hắn nói, ta lập tức nhớ tới sáng nay, cái câu Bùi Nguyên Hạo nói với Diêu Ánh Tuyết...
Kẻ ăn cây táo rào cây sung, nên đuổi đi rồi..
Chỉ là, hắn có phải vẫn hoài nghi ta không? Mấy ngày nay ta cùng Thái Tử, còn cả Tề Vương đi lại gần như vậy, sáng nay còn không màng thân phận đi chất vấn hắn, có lẽ nhẫn nại hắn đối với ta thật sự đã đến cực hạn.
Mặc kệ thế nào, ta cũng phải nói với hắn.
Ta gật đầu: "Được, Hoàng gia, những việc này ta nhất định sẽ nói với ngài ấy."
Hoàng Thiên Bá đứng dậy tiễn ta, cửa vừa mở, gió lạnh bên ngoài liền ập tới khiến ta nhịn không được mà run rẩy. Hoàng Thiên Bá cúi đầu nhìn ta, thở dài: "Ngươi phải chiếu cố chính mình."
"Ta biết, Hoàng gia, ngài đừng lo lắng."
Dứt lời, ta liền ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước, hắn lại gọi ta: "Thanh Anh."
"Hả?" Ta quay đầu, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Hoàng Thiên Bá, không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Hoàng gia, ngài còn gì muốn dặn dò sao?"
"..." Hắn đứng ở cửa, do dự một hồi, rốt cuộc cũng nói, "Nhớ kỹ lời ta, phúc họa trong trận tranh đấu này không ai có thể lường trước, tham dự càng sâu, tương lai càng khó thoát thân, ngươi... Ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt."
Thì ra hắn lo lắng chuyện này! Ta cười chua xót, nếu Bùi Nguyên Hạo đã có người trong lòng, ta đối với hắn chẳng qua chỉ là một thị nữ có hay không đều được, huống hồ chuyện ngọc tỷ ta cũng đã nói với hắn. Đó là cuộc giao dịch, hắn hứa cho ta tự do, mà việc này với hắn không hề quá khó.
Khó, chỉ là lòng ta mà thôi.
Ta cười cười: "Hoàng gia đừng lo lắng, Thanh Anh biết phải làm thế nào." Nói rồi, ta xoay người rời đi.
Lại một đêm không nói chuyện, chờ đến bình minh, ta vừa hầu hạ Bùi Nguyên Phong rửa mặt, Mộ Hoa đã tới, nàng trước sau vẫn không thân thiện, mà ta cũng sớm đã quen. Chào hỏi nàng một tiếng, ta liền lên xe ngựa về Thượng Dương Cung.
Vừa vào cổng lớn, ta liền thấy một người hầu từ tẩm điện của Bùi Nguyên Hạo đi ra, vội hỏi: "Tam điện hạ đâu? Ở bên trong sao?"
"Thanh Anh cô nương?" Gã lắc đầu, "Đêm qua Ánh Tuyết phu nhân không thoải mái, Tam điện hạ ở Lạc Mai Trai với nàng ấy, cả đêm không về."