Cắn môi, ta rốt cuộc cũng xoay người đi ra ngoài, vừa bước qua ngạch cửa, đột nhiên nghe Diêu Ánh Tuyết dịu dàng nói: "Điện hạ, nha đầu ăn cây táo rào cây sung này gây không ít họa cho Thượng Dương Cung, chỉ bằng đuổi nàng đi, nếu không..."
Nàng không nói hết câu, mà trong phòng dường như an tĩnh lại, qua một lúc Bùi Nguyên Hạo mới lên tiếng: "Kẻ ăn cây táo rào cây sung đúng là nên đuổi đi..."
Làn váy của ta dừng ở ngạch cửa, rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân, thiếu chút khiến ta vướng ngã xuống đất, vất vả lắm mới đứng thẳng người, theo Dương Kim Kiều rời đi. Đi hồi lâu, chúng ta đến hành lang dài vô tận.
Nàng vẫn đi phía trước, không xa không gần.
Ta thất thần đi theo, đột nhiên nghe nàng hỏi: "Thanh Anh, ngươi rốt cuộc vì cái gì mà không thể nhẫn nhịn như vậy?"
"..."
"Ngươi đã ở trong cung bốn năm năm, chuyện tương tự cho dù chưa từng trải qua nhưng ít nhất cũng nghe kể đến, vì sao ngươi lại ngốc nghếch thế chứ?"
Ta im lặng không đáp.
Ta quả thật quá ngốc, cư nhiên vượt quá thân phận của mình, cho dù đi chất vấn hắn, nhưng một khắc đó, lòng ta thật sự vô cùng khó chịu, mỗi lần nghĩ đến hắn âm thầm lợi dụng ta, nghĩ đến nước mắt của Bùi Nguyên Phong, ta vẫn không thể khống chế oán hận trong lòng.
"Thanh Anh, tương lai mặc kệ ngươi có ở lại Thượng Dương Cung hay không, ta vẫn muốn ngươi ghi nhớ một chuyện." Dương Kim Kiều dừng bước, xoay người nhìn ta, "Đây là ngài ấy, ngài ấy sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi, cho dù đó là ngươi, hay..."
Ta ngây người, mở to hai mắt nhìn nàng.
Ánh mắt Dương Kim Kiều lóe lên, trêи mặt hiện ra ý cười, còn chưa nói hết đã xoay người rời đi.
Mãi tới buổi tối, ta vẫn chưa gặp lại Bùi Nguyên Hạo.
Nhưng thời điểm dâng trà cho Dương Kim Kiều, lại nghe được tin Dương Vân Huy truyền đến, hắn vốn phụng mệnh đi điều động nhân mã của Bùi Nguyên Phong, lại không biết vì sao, đột nhiên không thấy nhân mã đóng quân ở đó.
Sắc mặt Dương Vân Huy lúc rời đi âm trầm như thời tiết bên ngoài.
"Người kia" của Thượng Dương Cung đã sắp khiến họ không thể nhịn được nữa.
Nhưng, có phải bọn họ vẫn còn hoài nghi ta?
Đêm khuya, Tề Vương phủ phái người tới Thượng Dương Cung đón ta, lần này Dương Kim Kiều không bẩm báo với Bùi Nguyên Hạo, trực tiếp cho ta đi. Qua đến bên kia, ta thấy sắc mặt Bùi Nguyên Phong so với hôm trước đã tốt hơn một chút, chỉ là thời điểm nhìn ta, ánh mắt vẫn thâm trầm.
"Điện hạ, ngài tốt hơn chút nào chưa?"
"..." Hắn không trả lời, sắc mặt vẫn mang vẻ ủy khuất, đờ đẫn cúi đầu.
Ta dường như có thể hiểu được tâm tình của hắn, đi đến mép giường, duỗi tay giúp hắn chỉnh lại chăn đệm, đúng lúc này, hắn thấy được cổ tay ta, vội hỏi: "Tay của ngươi làm sao vậy?"
"Hả?"
Ta cúi đầu mới phát hiện nơi đó để lại vết bầm tím, là do cơn thịnh nộ của Bùi Nguyên Hạo để lại. Ta vội kéo ống tay áo che đi, nói: "Không, không có gì."
"Để ta xem."
Thân thể hắn rất yế, nhưng vẫn cố sức nắm lấy tay ta, lần này ta không trốn tránh, cho dù hắn đang nằm, nhưng ta vẫn cảm nhận được bàn tay kia đang run rẩy.
Ngay cả hàng lông mi đen nhánh của hắn cũng đang run run.
"Điện hạ?"
Bùi Nguyên Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, trầm mặc rất lâu mới hỏi: "Huynh ấy... Có phải đối xử với ngươi không tốt, đúng không?"