Thời điểm nhìn ta, đôi mắt kia mang sự thương tâm khó nói nên lời, ta không biết hắn vì sao lại nhìn ta như vậy, nhìn tới trái tim ta vừa thắt chặt vừa đau, đang định lên tiếng, hắn đã nâng tay, rất nhẹ, cẩn thận xoa bàn tay ta: "Thanh Anh..."
"Sao vậy?"
"Ngươi có phải..." Nói lời này, hắn nghẹn ngào rất nhiều lần, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hỏi, "Tỷ có phải... Đang giúp... Tam ca không?"
Ta không khỏi sửng sốt.
Ta nói câu thơ kia cho Bùi Nguyên Hạo, cũng an bài tất cả mọi người thật tốt, ta đúng là đang giúp hắn, nhưng sao Bùi Nguyên Phong lại biết?
Nhìn ánh mắt bi thương kia, ta thật sự cảm thấy khó xử, rất lâu sau mới dám gật đầu một cái: "Ừ."
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên buông tay.
Đồng thời, một giọt nước mắt từ hốc mắt hắn rơi xuống.
Nhìn hắn thế này, trong lòng chấn động, ta theo bản năng bắt lấy tay hắn, cảm thấy tay hắn mới đó đã trở nên lạnh lẽo, giống như máu trong cơ thể đã kết thành băng. Ta vội hỏi: "Điện hạ, ngài sao vậy?"
"Không... Không sao..." Hắn lắc đầu, nước mắt rơi ra càng nhiều.
Trước nay ta chưa từng thấy nam tử rơi lệ, khó ủy khuất như vậy, giống như tiểu đệ đệ ngây thơ chịu thiệt thòi bên ngoài, trở về không biết kể khổ, chỉ có thể khóc. Hắn cúi đầu, không chịu nhìn ta, rất lâu sau đột nhiên xoay người, nói: "Tỷ đừng động vào ta, ta... Ta muốn nghỉ ngơi."
"Điện hạ..."
Ta còn muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng hắn vẫn cố chấp nằm yên, lại không động đậy, ta cũng không thể quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đứng ở mép giường hồi lâu, chỉ có thể thở dài, buông màn lụa xuống.
Đây không phải lần đầu tiên ta chiếu cố người bệnh.
Trước kia ở hoàng cung, ta cũng từng hầu hạ hoàng đế như thế, lại không ngờ lần này cư nhiên là Bùi Nguyên Phong, mà hắn sau khi quay lưng đi, thật sự không còn cử động, trong nháy mắt trong phòng liền trở nên an tĩnh, tiếng hít thở nặng nề của hắn truyền đến bên tai, nặng tới khiến trái tim ta hốt hoảng.
Hắn... Sao có thể yếu đuối, khóc thành như vậy?
Là tướng quân trẻ trấn thủ biên quan, tay nắm trọng binh, là kỳ tài dụng binh trong các hoàng tử, không ngừng được đại thần trong triều khen ngợi, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn thương tâm như thế?
Ta ở Vân Vương phủ một ngày, vốn hi vọng có thể chiếu cố hắn, nhưng Bùi Nguyên Phong trước sau lại không chịu quay đầu nói với ta một câu, ta cứ buồn tẻ như vậy ngồi bên cạnh, nghe tiếng hít thở trầm trọng của hắn.
Màn đêm, cứ thế mà buông xuống. Dùng xong cơm chiều, qua hơn một canh giờ, bọn thị nữ mang canh khuya tới.
Tuy rằng Bùi Nguyên Sâm đối với người của Thượng Dương Cung như ta chưa chắc có hảo cảm, nhưng người nơi này vẫn có chút khách khí, sau khi đưa đồ, thị nữ kia còn nói: "Thanh Anh cô nương, buổi tối nếu cần gì, cứ trực tiếp tới hành lang gấp khúc, ở đó có người gác đêm."
"Đa tạ."
Nàng khẽ cười, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, một tiếng đàn du dương từ bên ngoài truyền tới.
Đã trễ thế này, rốt cuộc là ai ở Vân Vương phủ đánh đàn?
Ta quay đầu nhìn Bùi Nguyên Phong nằm trêи giường, hắn vẫn ngủ say bất động. Nghĩ nghĩ, ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.