"Không sao cả, bản cung đã sớm quen, " Trong phòng truyền đến một tiếng cười lạnh không chút để ý, chỉ nghe Bùi Nguyên Hạo lười biếng nói: "Ngươi hầu hạ bản cung rất thoải mái, có điều này là đủ rồi."
Nói xong, cửa lớn bị kéo ra, hắn phấn chấn kéo vạt áo đi ra.
Sương sớm còn chưa tan, nhưng hắn lại thấy ta cuộn mình ở góc tường, có chút sửng sốt, lúc này ta mới như tỉnh lại trong mộng, vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn.
"Nô tỳ bái kiến - - "
Nhưng cuộn mình ở góc tường cả buổi tối, hai bên đùi đã sớm mất cảm giác, còn chưa đứng thẳng liền cảm thấy đầu gối như nhũn ra, cả người không khống chế được ngã xuống đất!
"Á - -!"
Ta hô một tiếng, mắt thấy sắp sửa ngã sấp mặt, đột nhiên bên cạnh vươn ra một cánh tay tiếp được ta, dưới chân ta vấp một cái, lảo đảo ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Lúc gò má va phải lồng ngực vững trãi, trong đầu ta liền trống rỗng, hốt hoảng ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt lạnh như băng.
Là Bùi Nguyên Hạo, là hắn đỡ ta, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh như thế, cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy không chỉ không có dao động mà ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có, nhìn ta thật kỹ; mà ta ở trong lòng hắn rõ ràng cảm nhận được một loại hơi thở nóng bỏng nam tính đặc trưng, loại hơi thở này vây quanh khiến cho cả người ta run rẩy.
"Điện - - điện hạ."
Đúng lúc này, Diêu Ánh Tuyết cũng đi ra, nàng ta liếc mắt một cái nhìn thấy chúng ta, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: "Điện hạ!"
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn ta một cái, ngay lúc ta vừa muốn vùng vẫy đứng dậy, tay hắn đột nhiên đẩy ta ra, ta bất ngờ không phòng bị, cả người chật vật ngã từ trong lòng hắn xuống va phải ghế đá bên cạnh, nhất thời một trận đau xót truyền đến, ta thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Nhưng vẫn cắn chặt răng, đứng dậy hành lễ với bọn họ: "Nô tỳ thất lễ, mong điện hạ thứ tội."
"Điện hạ, nàng ta không va phải người chứ?"
"Không có việc gì."
Bùi Nguyên Hạo phủi phủi ống tay áo, lại nhìn ta, cười lạnh nói: "Nàng ta là người mà ngươi điều từ Nội Tàng Các đến?"
"Là lỗi của thiếp thân, để cho nàng ta va phải điện hạ."
"Va phải thì không, " Bùi Nguyên Hạo miễn cưỡng nhìn ta một cái, đột nhiên cười lạnh: "Nhưng loại thủ đoạn này, cũng quá vụng về."
Trong lòng ta phát lạnh, chẳng lẽ, hắn nghĩ mới vừa rồi là ta cố ý - -
Ta vội vàng muốn giải thích, nhưng mới vừa ngẩng đầu, liền chống lại ánh mắt hắn, cái loại ánh mắt tràn ngập chán ghét này, lúc nhìn ta giống như nhìn một con rệp, chán ghét như chẳng muốn nhìn tới, giống như dính phải hơi thở của ta là một chuyện vô cùng ghê tởm, ta chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cái gì cũng không nói nên lời.
Thấy ta không phản bác, hắn hừ lạnh một tiếng vung tay áo liền đi, người đã đi xa nhưng giọng nói còn vọng lại: "Người như thế, nếu như không dạy dỗ cho tốt, cũng đừng để bản cung phải nhìn thấy nàng ta."