Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 264: Ngươi Đừng Cướp Hoàng Thiên Bá Đi!



Hoàng Thiên Bá nhìn ta, khẽ cười: "Vì sao ngươi không trực tiếp hỏi, ta có nguyện ý giúp hắn hay không?"

"Không." Ta lắc đầu, "Ta biết người ngài muốn theo trước nay không phải chỉ một, mà là rất nhiều người, chuyện vừa mới xảy ra hôm nay, ta càng rõ ràng, nếu ngài không ủng hộ thể chế này, cho dù thật sự ngài đang ở trong đó, ngài cũng không có cách nào an tâm làm việc, cho nên, Thanh Anh không hi vọng ngài miễn cưỡng chính mình."

Hoàng Thiên Bá mỉm cười, đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn chiều hôm nặng nề buông xuống, nói: "Kỳ thật, một tốt xấu của thể chế không phải thứ chúng ta có thể nhìn ra được, phải thật sự đặt mình trong đó. Ngươi và ta đều không phải thánh hiền, chỉ có thể nhìn được những gì mắt thấy, chờ đợi tương lai đang đến."

"Như vậy, ngài chờ đợi cái gì?"

"Ta chờ đợi, nếu hắn thật sự bước lên đế vị, có thể khiến thiên hạ bá tánh có được ngày tháng thái bình."

Lời này, chất phác đơn giản, nhưng mỗi một chữ đều phải trải qua phấn đấu không ngừng của mấy thế hệ, tắm máu giao tranh.

Ta yên lặng ngồi một chỗ, rất lâu cũng không nói chuyện, mà Hoàng Thiên Bá đã xoay người đi đến trước, ngồi xổm xuống, hỏi: "Thanh Anh, ngươi chờ đợi cái gì?"

"Ta?" Ta nghĩ nghĩ, cười đáp: "Ta không thông tuệ như ngài, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhân ích kỷ, cho dù ở loại thế, ta cũng chỉ cầu bản thân được hạnh phúc."

Hoàng Thiên Bá cũng cười: "Nếu ngươi thật sự có thể thẳng thắn, chỉ cầu bản thân hạnh phúc, ta cũng yên tâm."

Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn.

........................

Đồng hồ cát trêи bàn phát ra tiếng vang rất nhỏ, chúng ta cứ nói chuyện tới màn đêm buông xuống.

Lúc này, Mạc Thiết Y vội vã đẩy cửa xông vào, vừa thấy hai người chúng ta, sắc mặt liền trở nên nặng nề: "Hộ... Hoàng đại ca, Mộ Hoa đã tỉnh, đang tìm huynh, huynh sao còn để nàng ấy ở đây?"

Chúng ta vốn chẳng cảm thấy có gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đang trách Hoàng Thiên Bá. Chúng ta đứng dậy, ta cười nói: "Nếu đã là vậy, Hoàng gia, ta cáo từ trước."

"Được."

Hoàng Thiên Bá tiễn ta tới cửa, đột nhiên nói: "Những gì ngươi vừa nói, ta sẽ nghĩ cách."

"Vâng."

Ta gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, Hoàng Thiên Bá lại phân phó Mạc Thiết Y: "Nơi này trêи đường không an toàn, đệ đi cùng Thanh Anh cô nương đi."

Mạc Thiết Y nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, ta vốn cũng lo lắng những người kia sẽ quay lại tìm ta gây phiền toái, cho nên không cự tuyệt, sau khi từ biệt với Hoàng Thiên Bá liền cùng Mạc Thiết Y rời khỏi Thanh Mai biệt uyển.

Trêи đường vẫn rộn ràng nhốn nháo, nhìn cảnh tượng phồn hoa nơi kinh thành, sắc mặt Mạc Thiết Y không chút thay đổi, đột nhiên nói: "Mộ Hoa, tuy rằng có đôi khi tùy hứng, cũng không biết chiếu cố người khác, nhưng, nàng ấy đối với Hoàng đại ca là một mảnh chân tình, chúng ta đều nhìn thấy."

Ta quay đầu nhìn hắn: "Vì sao lại nói với ta việc này."

Mạc Thiết Y trầm giọng: "Chúng ta đều nhìn Mộ Hoa lớn lên, cũng biết Hoàng đại ca đối với nàng ấy có bao nhiêu quan trọng, nàng ấy vì Hoàng đại ca trả giá nhiều như vậy, ta, tất cả huynh đệ chúng ta đều không thể nhìn kẻ khác tới phá hỏng hạnh phúc của nàng ấy, cướp người của nàng ấy."

Nghe hắn nói như vậy, ta vội giải thích: "Các ngươi nhất định hiểu lầm rồi, ta và Hoàng gia..."

"Thanh Anh cô nương, ngươi là người chúng ta vẫn luôn khâm phục, hi vọng đến lúc đó, đừng khiến mọi người cảm thấy khó xử."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv