Dương Kim Kiều?
Ta không khỏi nghi hoặc, chớp mắt, nhưng trước mặt thật sự là nàng, chỉ là không biết bản thân rốt cuộc đang nằm mơ hay bệnh tới mơ hồ.
"Tốt hơn chưa? Tốt rồi thì dậy ăn chút gì đi."
Thật là nàng!
Ta ngồi dậy, bả vai lập tức truyền tới đau đớn, có điều vết thương đã được băng bó, ta có chút không rõ, nghi hoặc hỏi: "Kim Kiều phu nhân, Thanh Anh làm phiền. Vì sao Thanh Anh lại ở nơi này của người?"
Dương Kim Kiều ngồi xuống cạnh bàn, nói: "Điện hạ điều ngươi tới chỗ này của ta, sau này ngươi không cần xuống Mai Trạch."
Cái gì? Bùi Nguyên Hạo giao ta cho nàng?
Trong lòng không khỏi buồn cười, hiện tại Diêu Ánh Tuyết mang thai, hắn đương nhiên sẽ thường xuyên đi bầu bạn với nàng, điều ta tới nơi này của Dương Kim Kiều, như vậy không cần nhìn đến ta.
Xem ra, hắn thật sự đã thấy phiền rồi.
Như vậy cũng tốt, cũng tốt...
Ta yên lặng ngồi ở đầu giường, trong lòng tuy toàn chua xót nhưng nước mắt không hề chảy ra, có lẽ tất cả nước mắt trước đó đều đã chảy hết.
Dương Kim Kiều nhìn ta hồi lâu, chậm rãi tới gần, hỏi: "Ngươi còn nhớ ta từng nói gì với ngươi không?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng.
"Thượng Dương Cung không phải nơi ngươi có thể lẫn lộn, nếu không, dù sớm hay muộn, ngươi cũng sẽ rơi vào vực thẳm." Nàng lạnh giọng, "Thoạt nhìn, ngươi đã hãm sâu vào rồi."
"..."
Nàng xác thật đã từng nói lời này với ta, nhưng khi ấy ta quá thiên chân, cho rằng bản thân đủ lý trí, đủ kiên cường, nhưng thời điểm nghe lại, cả người đã đầy thương tích.
Ta miễn cưỡng cười cười: "Nô tỳ cô phụ Kim Kiều phu nhân."
Nàng chậm rãi cúi người nhìn vào mắt ta, ý cười có chút khó lường: "Ngươi cũng thật khiến ta cảm thấy khó hiểu, rõ ràng nhìn thấu hơn tất cả mọi người, bản thân lại hãm sâu không thể trở về."
Ta đối diện với ánh mắt của nàng gần trong gang tấc, đột nhiên hỏi: "Còn phu nhân?"
"Cái gì?"
"Nếu là phu nhân, người sẽ hãm vào sao?"
"Ta? Sẽ không!"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta rất rõ bản thân muốn gì, chỉ cần mục tiêu không thay đổi, ta sẽ không rời khỏi con đường ta phải đi, sẽ không hãm sâu vào!"
Lời này như sét đánh ngang tai, ta như trong mộng tỉnh lại mở to hai mắt nhìn nàng. Dương Kim Kiều khẽ cười, xoay người rời đi.
Chỉ cần mục tiêu không thay đổi...
Chỉ cần không rời khỏi con đường mình phải đi...
Ta cúi đầu, nhìn bóng ta in trêи mặt đất theo ánh nến mà lay động, cho dù ta mọt chút cũng không nhúc nhích.
Dân gian có câu chuyện xưa, một hòa thượng thấy cờ bay trong gió, một tăng cho rằng gió đang thổi, một tăng lại cho rằng là cơ di chuyển, nhưng cuối cùng đại hòa thượng lại nói: Không phải gió đang thổi, cũng không phải cờ lay động, mà là tâm động.
Nhưng tâm động... Đã là sai!
.....................
Nghỉ ngơi trong phòng Dương Kim Kiều một ngày, may mà thuốc nàng cho ta dùng công hiệu rất tốt, hơn nữa vết thương đó chỉ ở ngoài da, không bao lâu liền kết vảy, động vào đã không còn đau.
Sáng nay, ta đến phòng nàng nói lời cảm tạ: "Những lời Kim Kiều phu nhân nói tối hôm đó như đề hồ quán đỉnh (1), Thanh Anh vô cùng cảm kϊƈɦ, cho nên đặc biệt tới đây nói lời cảm tạ."
(1) Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂): nước tưới lên đầu, ý chỉ giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Nàng ngồi ở đó khẽ cười: "Đừng nói chuyện như ta là Bồ Tát, ta không có tâm địa tốt như vậy."
"Tuy phu nhân nói thế nhưng Thanh Anh vẫn hi vọng phu nhân có thể đại phát từ bi, đồng ý với Thanh Anh một thỉnh cầu."
"Hả? Ngươi muốn gì?"