Bùi Nguyên Tu nói lời từ biệt với thái sư và hai đệ đệ, đang muốn rời đi, bước chân có chút trì trệ, rốt cuộc vẫn quay đầu nhìn ta. Ta tựa hồ biết y sẽ nói gì, không đợi y mở miệng, liền nhẹ nhàng gật đầu cái.
Y cũng hiểu ý, gật đầu, lập tức xoay người ôm Nam Cung Ly Châu rời đi.
Để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, không khí vẫn căng thẳng như trước, Hoàng Thiên Bá quan tâm nói với ta: "Ngươi vẫn là nhanh chóng đi tìm người xem thương thế cho mình đi, ta đi trước."
Dứt lời, hắn liền muốn xoay người rời đi, Bùi Nguyên Sâm vẫn luôn đứng một chỗ nhìn hắn lúc này đi tới, dường như muốn giữ hắn lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, một thân ảnh cao lớn cường tráng đã chắn trước mặt, ngăn cản hắn: "Còn muốn chạy!"
Người nói chuyện là Thường Khánh, Hoàng Thiên Bá nhìn gã, lạnh giọng: "Ngươi có ý gì?"
Thường thái sư ở phía sau lên tiếng: "Vị tráng sĩ này thân thủ bất phàm, vừa rồi ra tay cứu các vị điện hạ, lão phu vốn nên ban thưởng, chỉ là điều lão phu muốn biết hơn chính là tại sao ngươi lại xuất hiện trong gánh hát?"
Hoàng Thiên Bá khẽ cười, quay đầu nhìn ông ta, nói: "Bởi vì tại hạ phát hiện có thích khách lẻn vào thái sư phủ, vì bảo vệ Thanh Anh cô nương, cho nên mới diễn một vở kichj."
"Vậy sao? Ngươi chỉ vì bảo vệ một thị nữ nhỏ bé?"
"Thái sư, thị nữ cũng là người, sinh mệnh của nàng không hề thấp kém hơn bất kỳ ai!"
Hắn bình tĩnh đối đáp lại gợi lên gợn sóng trong lòng ta, ta nhìn hắn, lại không phát hiện, người bên cạnh nghe xong những lời này đã nhíu mày một chút.
Thường thái sư chỉ cười lạnh: "Nói rất đúng, như vậy các hạ có thể giải thích vì sao ngươi lại ngăn cản Thường Khánh đuổi theo thích khách không?"
Hành động cuối cùng đã để lộ thân phận của hắn!
Sắc mặt Hoàng Thiên Bá thoáng thay đổi, việc này xác thật không thể giải thích, lòng ta rối rắm lên, đang định mở miệng giúp đỡ lại nghe Bùi Nguyên Hạo lên tiếng: "Thái sư, chuyện là này bổn cung phân phó."
Cái gì?
Mọi người đều giật mình nhìn hắn, ngay cả Hoàng Thiên Bá cũng kinh ngạc, ta quay đầu, chỉ thấy ánh mắt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng mà nhìn chúng ta.
Thường thái sư nhíu mày: "Tam điện hạ, ngài nói, việc này do ngài an bài?"
"Đúng vậy." Hắn gật đầu, "Mục đích của bổn cung chính là dẫn dụ người đứng phía sau, vì thế mới kêu hắn ngăn cản Thường Khánh."
Nghe hắn trả lời như vậy, trêи mặt Thường thái sư lộ vẻ không tin.
Đây chắc chắn không phải sự thật, vừa rồi trông thấy Hoàng Thiên Bá, hắn rõ ràng kinh ngạc, Hoàng Thiên Bá không thể nghe hắn phân phó, hắn nói như vậy chẳng lẽ là vì giúp Hoàng Thiên Bá thoát thân sao?
Hoàng Thiên Bá nhìn hắn, không nói gì, duy trì trầm mặc.
Thường thái sư trầm ngâm một phen, rốt cuộc cũng cười nói: "Nếu đã là Tam điện hạ an bài, lão phu cũng không truy cứu nữa. Việc tối nay xảy ra ở thái sư phủ, lão phu tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng, cho các vị điện hạ một lời giải thích."
"Được, làm phiền thái sư. Bổn cung về trước."
"Cung tiễn."
Bùi Nguyên Hạo đưa mắt nhìn về phía này, liền xoay người ra ngoài. Ta vội kéo tay áo của Hoàng Thiên Bá, hắn gật đầu, cùng theo chúng ta rời đi.