Ta ngẩng đầu nhìn vài người bọn họ, trên mặt đều là vẻ xem kịch vui, dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta.
Ta nhẹ nhàng nói: ‘’Phu nhân bị cảm không được khỏe, cho nên vẫn nghỉ ngơi ở trong phòng, không hề ra ngoài.’’
‘’Bị cảm không khỏe?’’ Người tên là Lục Hà ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: ‘’Là bị cảm không khỏe, hay là không có mặt mũi gặp người khác? Nhập Thượng Dương cung lâu như vậy, cũng không được truyền đến điện, nếu ta là nàng, ghẻ lạnh cũng ngồi không được.’’
‘’Cũng không phải thế sao.’’ Tư Dao đứng sau lưng nàng cười nói: ‘’Cũng không biết điện hạ phong nàng ta là phu nhân là có ý tứ gì. Cho dù là trang trí, cũng kém xa mấy tỷ muội chúng ta!’’
‘’Liền là thôi…’’
Nghe lời nói khiêu khích của bọn họ, ta chỉ nhàn nhạt cúi đầu, không nói được một lời, bọn họ thấy ta không hề phản ứng, đang định tức giận, liền thấy phía trước truyền đến một âm thanh nói: ‘’Các ngươi đang nói gì?’’
Ngẩng đầu, liền thấy một nữ nhân từ từ đi tới.
Dáng người nữ nhân này rất cao, thậm chí còn cao hơn ta một chút, mặt mày thanh tú, tuy không phải xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng lại vô cùng đoan chính, làm cho người ta không thể nghĩ bậy.
Mấy người thiếp vừa nhìn thấy nàng, liền hạ hết hung hãn kiêu ngạo xuống, quy củ đứng ở một bên: ‘’Kim Kiều tỷ.’’
Kim Kiều, ta từng nghe ní qua, phụ thân của nàng là thương nhân Dương Vạn Vân, lúc trước vì nịnh bợ Tam điện hạ mà dâng nữ nhân này vào Thượng Dương cung, Tam điện hạ cũng là xem mặt mũi của phụ thân nàng, đối với nàng cũng coi như tôn trọng, tuy không danh không phận, nhưng tất cả cơ thiếp trong Thượng Dương cung đều phải nghe lời nàng.
Nàng đi đến trước mặt ta, nhìn ta một cái, sau đó từ từ quay đầu nhìn về phía mấy người thiếp kia, lạnh lùng nói: ‘’Điện hạ làm việc, tự nhiên có đạo lý của điện hạ, không cần các ngươi phải lắm miệng. sau này đừng để ta nghe thấy mấy lời nói không biết sâu cạn nặng nhẹ như vậy nữa.’’
‘’Vâng ạ.’’
Ta ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng cũng đang nhìn về phía ta, trên khuôn mặt đoan trang tú lệ vẫn không có vẻ gì như cũ, nói: ‘’Ngươi đi xuống đi.’’
‘’Đa tạ.’’
Ta nhẹ nhàng vuốt cằm, liền cùng nàng gặp thoáng qua, trở về gian phòng của Diêu Ánh Tuyết.
Vừa mới đi đến cửa lớn, liền nghe bên trong truyền đến một âm thanh, cẩn thận nghe ngóng, là tiếng của Triệu ma ma trong Thượng Dương cung, cười nói: ‘’Phu nhân ban cho, nô tì tham tài rồi.’’
‘’Triệu ma ma không cần khách khí, ngươi chỉ cần nói cho bản phu nhân, làm thế nào mới có thể đạt được sự sủng ái của điện hạ.’’
Ta giật mình, xem ra là Diêu Ánh Tuyết không cam lòng bị vắng vẻ, cho nên đã nghĩ cách rồi.
Chỉ nghe Triệu ma ma kia thấp giọng nói: ‘’Phu nhân có điều không biết, người gần đây hầu hạ sát bên người điện hạ là Lưu công công, phu nhân chỉ cần chuẩn bị đầy đủ cho hắn, thì Lưu công công sẽ an bài giúp phu nhân. Lúc trước nha đầu Hồng Vi kia vào cung, cũng bị vắng vẻ mấy tháng, sau đó Hồng Vi lén tặng Lưu công công một cái nhẫn ngọc, ba ngày sau, điện hạ liền truyền nàng ta đến rồi.’’
Âm thanh bên trong càng ngày càng thấp, qua một lúc lâu sau, cửa được mở ra, chỉ thấy Triệu ma ma ôm một túi gì đó đi tới, thấy ta, lạnh lùng xuy một tiếng, liền đi rồi.
Ta từ từ vào phòng, quả nhiên thấy Diêu Ánh Tuyết lung tung đồ đạc tìm túi bạc, vừa thấy ta, đã nói: ‘’Đi, đem túi bạc này giao cho Lưu công công, nói là bản phu nhân thưởng cho hắn.’’
Ta yên lặng đặt hộp đựng thức ăn xuống, đi qua tiếp nhận.
Đi tới cửa, ta vẫn còn dừng bước, quay đầu nói với Diêu Ánh Tuyết: ‘’Phu nhân, xin người không cần phải làm vậy.’’