Nội thất hoa lệ.
Vừa đẩy cửa ra, mùi hương của nữ tử lập tức xông vào mũi, bên trong tựa hồ còn kèm theo ít hương vị ái muội, phảng phất như tình triều mãnh liệt đêm qua vẫn chưa bình ổn, ngay cả rèm châu thủy tinh vẫn còn lắc lư lảo đảo.
Xuyên qua rèm che, ta thấy nam tử kia đang ngồi trêи giường, đưa mắt nhìn ta.
Cảnh tượng như vậy đây không phải lần đầu, mỗi lần sau khi hắn triệu Diêu Ánh Tuyết thị tẩm, phong cảnh đều sẽ kiều diễm như vậy, y phục trêи người không hề chỉnh tề, vạt áo to rộng tản ra để lộ lồng ngực đầy mồ hôi, cơ bắp rắn chắc cùng da thịt đều như phát sáng.
Ta từng bước đi tới trước giường, nhẹ nhàng hành lễ: "Điện hạ."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Y phục."
Không một câu dư thừa cũng tốt, ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm bất giác dâng lên chút chua xót, may là ta xoay người lấy y phục, hắn không nhìn thấy. Ta cầm được y phục xong liền quay lại giúp hắn thay y phục.
Hai người không nói lời nào, không khí so với nói chuyện tốt hơn rất nhiều, gần tới kinh thành, thời tiết càng lạnh lẽo, y phục mặc vào so với phía Nam càng nhiều hơn. Ta hầu hạ hắn mặc từng tầng xiêm y, đeo đai lưng, thắt nút thắt cũng tốn một hồi công phu.
Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cúi đầu nhìn ta.
Ta tin trêи mặt lúc này không hề có chút biểu cảm dư thừa, tay chân vẫn làm công việc thường ngày, ngay cả hô hấp cũng đều đều, chỉ là mỗi lần nâng tay hắn lên, giúp hắn thắt nút áo, ta lại cảm thấy hơi thở mình có chút vội vàng.
Trêи cổ tay là một vết thương nhìn ghê người.
Hai lần, cùng một nơi, vết sẹo mới hằn lên da thịt, lúc này nhìn vào càng cảm thấy dữ tợn, cũng không biết thời điểm lưỡi dao sắc bén hạ xuống hắn đau đớn thế nào.
Hắn mặc kệ từng khiến người ta đau khổ thế nào, rơi nhiều nước mắt ra sao, nhưng hắn cũng từng làm công đức vô hạn.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Có lẽ cảm nhận được ta thất thần, hắn thấp giọng hỏi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không trả lời, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục giúp hắn mặc y phục. Y phục mùa đông lúc này dùng nút thắt hình hoa anh đào, thiết kế vô cùng tinh xảo, ánh sáng chói lọi khiến ta bất giác nhớ tới hoa lan khấu lúc trước.
Đó là đồ được ban thưởng ta quý trọng nhất từ lúc tiến cung, lại không ngờ chính mình lại đánh mất, ngay cả tung tích cũng không có.
Ta cười cười, ngẩng đầu đáp: "Trêи cổ tay điện hạ có vết thương, cần tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này đừng cầm bút cầm kiếm, miễn cho thương tích trầm trọng hơn."
Hắn nhíu mày nhìn ta, tựa như muốn từ mặt ta nhìn ra gì đó, mà ta lúc này đã xoay người lấy nước ấm và khăn lông cho hắn.
Thời gian không đợi người, Dương Vân Huy sớm đã chỉnh đốn đội ngũ, chỉ chờ hắn rửa mặt chải đầu xong liền lên đường.
Thu thập thỏa đáng, ta cùng hắn ra ngoài, xuống lầu.
Nhân mã sớm đã sẵn sàng, điều khiến ta kinh ngạc chính là Thân Nhu đã lên một chiếc xe ngựa, nghe tiếng động phía sau, nàng nhẹ nhàng vén màn, vẻ mặt nhu mị tươi cười nhìn ra bên ngoài.
Bùi Nguyên Hạo đứng ở cổng lớn cũng mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt hai người, một thanh minh như gương, một dịu dàng như nước, từng trận gió lạnh thổi tới cũng không thể xua tan lưu luyến bất tận đêm qua.
"Điện hạ, Nhu Nhi đi trước."
"Ừ."
Thân Nhi buông rèm, bỗng nhiên xốc lên lần nữa, ôn nhu cười nói: "Lần này Nhu Nhi đi cũng không biết khi nào mới có thể đoàn tụ với điện hạ, mong điện hạ đi đường thuận buồm xuôi gió, Nhu Nhi hi vọng có thể sớm ngày trở về bên ngài."