Ta cũng nhìn hắn, hai người chỉ trầm mặc nhìn nhau một cái, hắn liền trầm giọng: "Ngươi lui xuống trước đi." Dứt lời, hắn vung tay, màn lụa phiêu nhiên rơi xuống.
Ta không biết bị trúng cổ gì, cư nhiên không nhúc nhích, xuyên qua màn che nhìn hai thân ảnh như cây đằng tương truyền, bên trong nhanh chóng truyền tới tiếng cởi bỏ y phục, sau đó là tiếng rêи yêu kiều theo gió ấm.
Mặt ta nóng lên, nóng tới da thịt đều phát đau nhưng đầu ngón tay lại lạnh lẽo. Không biết qua bao lâu, ta đưa tay xoa xoa mặt mình, vẫn lạnh lẽo tới run rẩy.
Trong lúc vô ý, Thân Nhu thoáng nhìn ra bên ngoài, trong tiếng rêи rỉ lộ vẻ hờn giận: "Điện hạ, nàng ta... Nàng ta sao vẫn còn ở đây?"
Bên trong hình như dừng lại một chút, sau đó đột nhiên truyền tới thanh âm của Bùi Nguyên Hạo: "Nàng ta ở đây đương nhiên là để trực đêm, hiện tại nàng còn nghĩ tới người khác là muốn làm gì đây?"
Dứt lời, giường đệm lại chấn động một hồi, Thân Nhu rêи lên một tiếng, không biết là thống khổ hay vui sướиɠ ngâm nga.
"A!"
Lần này, ta không quay đầu lại, xoay người đi về phía cửa. Sau lưng tiếp tục truyền tới tiếng cười, từng tiếng thở dốc mang theo ɖu͙ƈ vọng như búa tạ đập vào tai ta, so với bất kỳ thời điểm nào khác càng thêm rõ ràng, thậm chí ta tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh đó trước mặt, vứt không được.
Cửa đóng lại.
Đầu ngón tay lạnh như băng đỡ lấy rào chắn, ta như khúc gỗ nặng nề xuống lầu. Bên dưới vẫn đèn đuốc sáng trưng nhưng trước mắt lại là thủy quang lưu động, nhìn thứ gì cũng trở nên vặn vẹo, ta sợ bản thân ngã xuống, hai tay đỡ tường, chậm rãi bước đi.
Vừa ra ngoài, thanh âm của Dương Vân Huy ở sau liền truyền tới: "Khó chịu sao?"
"..."
Cánh tay bất giác run rẩy, ta quay đầu nhìn, thấy hắn đang ngồi một chỗ uống rượu. Hắn nhìn ta, trầm giọng: "Nhạc Thanh Anh, có một câu ngươi phải ghi nhớ thật kỹ."
"..."
"Tam điện hạ là người làm việc lớn, ngài ấy không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai."
"..."
"Bất luận kẻ nào cũng không thể cản đường ngài ấy."
Đầu óc và tầm mắt không tự chủ mà trở nên hỗn loạn, ta hoàn toàn không hiểu hắn rốt cuộc đang có ý gì, nhưng dường như không còn sức lực đi tiếp, ta nghĩ nghĩ, chậm rãi đi đến cạnh bàn: "Đại nhân, nô tỳ muốn uống một chén."
"Đây!"
Một ly hổ phách đưa tới trước mắt, ta cúi đầu, mặt nước sóng sánh bên trong lập tức rọi chiếu ta.
Gương mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, rốt cuộc cũng thấy rõ...
Ta mỉm cười với chính mình, ngửa đầu uống cạn, tức khắc cảm giác nóng rát xông tới yết hầu, sặc tới ho mấy tiếng.
Nhìn bộ dáng chật vật của ta thế này, Dương Vân Huy cười cười: "Khó chịu tới vậy rồi sao? Vẫn còn sớm lắm!"
Ta đưa mắt nhìn hắn.
Hắn vừa nói vừa xách bầu rượu rót thêm cho ta, sau đó tự rót cho mình, không nhiều lời đã ngửa đầu uống cạn, sắc mặt âm trầm. Qua một lâu, hắn đột nhiên lạnh giọng: "Tặng nữ nhi cho các hoàng tử không chỉ một người, tương lai cũng sẽ không ít đi."
Người hắn đang nói là phụ thân hắn?