Không biết nhìn bao lâu, môi hắn nhẹ nhàng chạm lên môi ta. Tuy rằng hơi thở nóng bỏng, tuy rằng ɖu͙ƈ vọng bồng bột nhưng nụ hôn này lại như chuồn chuồn lướt nước, một tia lưu luyến cũng không có, cứ thế mà chậm rãi rời đi, tiếp tục nhìn ta, sau đó vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi ta.
"Thật ngọt..."
Nụ cười mị hoặc hiện lên, mặt ta ửng đỏ như bị thiêu đốt, cúi đầu.
Có lẽ, Hoàng Thiên Bá đúng.
Ta chưa từng nếm trải lời nói như vậy, là chuyện như thế. Ta hình như chưa từng thấy Bùi Nguyên Hạo thế này, thật không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng có lẽ, ta sẽ không có gì phải tiếc nuối.
Nếu không có Hoàng Thiên Bá, ta thật sự...
Lúc này, ta đột nhiên cảm thấy rét run.
Những lời này của Hoàng Thiên Bá, ta cơ hồ cho rằng cả đời này sẽ không có ai nói, nhưng hắn quen biết chưa lâu lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, thậm chí nói thẳng ra như vậy, ta mơ hồ cảm thấy nói những lời này, hắn đang...
Dặn dò gì đó.
Chẳng lẽ hắn đã nhận ra cái gì, hay là biết bản thân không thể gắng gượng nữa sao?
Ta bỗng dưng thấy bối rối, hô hấp cũng trở nên hoảng loạn, mà Bùi Nguyên Hạo lúc này nhẹ nhàng nâng cằm của ta, nhíu mày hỏi: "Ngươi lại suy nghĩ cái gì?"
"Điện hạ." Ta nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nói, "Nô tỳ, có một thỉnh cầu."
"Ngươi muốn gì?"
Ta cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn hắn: "Nô tỳ muốn vì Hoàng gia cầu..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn lập tức lạnh đi, ta bị hắn nhìn như vậy, đầu óc khi trước có chút nóng hiện tại cũng lạnh đi.
Ta thật sự quá lớn mật!
Mặc kệ phỏng đoán trước đó của ta là thật hay giả, nhưng ta thật sự không nên tùy tiện mở miệng như vậy, Dương Vân Huy cũng đã nói, bí mật này không có bao nhiêu người biết được, người khiến hắn dùng máu cứu người, ta là người đầu tiên, nhưng ta lại lấy thân phận một thị tỳ cầu xin hắn cứu người từng là thích khách...
Mặc kệ ta dụng tâm thế nào, nhưng dùng đầu óc suy nghĩ, ta không nên coi hắn như một nam nhân bình thường.
Hắn rốt cuộc vẫn là hoàng tử!
Nghĩ như vậy, lời phía trước muốn nói không biết mở miệng thế nào, ta cắn răng, nói: "Nô tỳ muốn đi thành Nam một chuyến."
"Ngươi nói gì?" Hắn nhíu mày, ánh mắt lộ sự nguy hiểm.
Lòng bàn tay của ta đã bị phủ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói hết: "Hoàng gia bệnh nặng khó chữa, nếu phải đi, nô tỳ muốn gặp ngài ấy một lần, mặc kệ thế nào, nô tỳ chỉ cầu gặp ngài ấy lần cuối."
Đôi tay đang ôm ta chậm rãi buông xuống, hơi thở cũng trở nên lạnh đi, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn ta, qua một hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười âm lãnh.
Hắn xoay người đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía ta, qua hồi lâu, hắn lạnh giọng hỏi: "Bởi vì hắn cứu ngươi nên ngươi muốn trở về thành Nam, chẳng lẽ chết cũng không sợ sao?"
Ta nghĩ nghĩ, nhẹ giọng: "Sĩ, vị tri kỷ giả tử (1)."
(1) Sĩ vị tri kỷ giả tử: kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết
Hắn lập tức quay đầu nhìn ta.
"Hoàng gia với nô tỳ từng có ân cứu mạng nhiều lần, hiểu nhau quá sâu, đáng tiếc nô tỳ không có gì, không thể hồi báo, chỉ cầu gặp mặt ngài ấy một lần. Nếu ngài ấy khỏi, nô tỳ vì ngài ấy mà cười, nếu ngài ấy bệnh chết, nô tỳ chỉ có thể vì ngài ấy mà khóc."