Nàng càng khám, cung mày nhíu lại càng chặt. Không biết qua bao lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, ánh mắt như nhìn quái vật trước nay chưa từng gặp gỡ: "Ngài rốt cuộc là ai?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo liền lạnh đi, lập tức rút tay về, phủi ống tay áo, trầm giọng: "Bổn cung là ai, chẳng lẽ các ngươi không rõ ràng sao?"
Mộ Hoa và những người phía sau nàng vừa nghe lời này, biểu tình đều có chút kỳ quái.
Chỉnh ống tay áo xong, hắn ngẩng đầu nhìn ta, nhàn nhạt một câu: "Đã không có việc gì, còn không qua đây?"
Ta từ từ đi qua, đến bên cạnh hắn.
Bùi Nguyên Hạo đứng dậy, nhìn đám người Mộ Hoa, khóe miệng lộ nụ cười lạnh, sau đó nói: "Những dược liệu ngày đó ở châu phủ ngươi nhắc tới, bổn cung đã điều tất cả lại đây, buổi chiều có thể tới châu phủ lấy, giải dược trị dịch bệnh tốt nhất phải chế ra trong hai ngày, nếu không... Lần này không cần chờ triều đình tới tàn sát dân chúng trong thành."
Tàn sát dân chúng trong thành, mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều cả kinh.
Quả thật, trận ôn dịch này tới quá nhanh, lại còn hung mãnh như thế, chỉ mới một ngày đã khiến hàng trăm bá tánh mất mạng, nếu còn tiếp tục, có lẽ không bao câu, thành Dương Châu sẽ biến thành một tòa thành không người đầy khí tử.
Nói xong câu kia, Bùi Nguyên Hạo vứt lại một câu "Hồi phủ" rồi xoay người rời đi.
Mắt thấy hắn đã đi xa, ta vẫn chưa cử động, quay đầu nhìn Mộ Hoa, vừa muốn mở miệng, nàng đã bắt lấy cánh tay của ta, hỏi: "Chàng thế nào? Sao lại không tới?"
Nhìn bộ dáng nàng vội vàng như thế, ta thoáng cảm thấy an tâm, trả lời: "Mộ Hoa cô nương, bệnh tình của Hoàng gia vô cùng nghiêm trọng, cơm đã không thể ăn, sốt cao không lui, mấy ngày nay hơi thở của ngài ấy có mùi tanh, ho ra máu, có điều vẫn còn tốt, sắc mặt chưa hóa đen?"
"Còn thân thể chàng thì sao? Có ứ đốm hay không?"
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi..."
Nhìn nàng thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng như vừa nhặt được mạng từ quỷ môn quan trở về, ta liền biết bá tánh chết trong ôn dịch này trêи người có đủ loại vết bầm, thân thể Hoàng Thiên Bá tuy đã suy sụp nhưng chưa tới bước đó, vẫn còn thời gian!
Vì thế, ta nói với Mộ Hoa: "Mộ Hoa cô nương, ngài ấy vẫn luôn chờ ngươi!"
Hai mắt Mộ Hoa lập tức sáng lên, biểu tình vốn nôn nóng giờ phút này cũng bình tĩnh trở lại, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được nàng đang dùng sức cắn răng, tựa hồ thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Lúc này, Dương Vân Huy quay đầu nhìn ta: "Thanh Anh!"
Ta ngẩng đầu liền thấy Bùi Nguyên Hạo đã đi một đoạn, ta vội vàng theo sau, lúc này Mộ Hoa gọi ta lại: "Nhạc Thanh Anh?"
"Hả?"
"Ngươi... Mấy ngày nay có ăn thứ gì khác thường không? Thuốc, hoặc là đồ ăn nào đó?"
"Cái gì?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta có thể chẩn đoán chính xác, ngươi cảm nhiễm ôn dịch, nhưng bệnh trạng của ngươi đã biến mất, điều này thật kỳ quái, ngươi rốt cuộc đã ăn gì? Ngươi cứ nghĩ đi, nghĩ ra rồi thì lập tức tới nói với ta, đây có thể là cách cứu bá tánh toàn thành." Dứt lời, ánh mắt của nàng liền lạnh đi, "Thiên Bá chàng có thể chờ được thuốc giải."
Ta sửng sốt một hồi, đang định hồi tưởng thì nghe Dương Vân Huy lại thúc giục một tiếng, ta chỉ có thể gật đầu với họ, xoay người đuổi theo Bùi Nguyên Hạo.