Cuối cùng, ta vẫn chậm rãi đi tới cảnh giới tuyến kia của thành Dương Châu, nơi đó sớm đã biển người tấp nập, nhóm người bệnh mang vẻ mặt mệt mỏi sôi nổi đi ra, dùng hết sức lực đi về phía trước.
Đơn giản là vì đây là cơ hội được sống
Người đều luôn muốn sống sót.
Từ xa đã có thể nhìn thấy bắc thành có người bị áp giải tới, hiển nhiên thân thể họ đều xuất hiện vì thay đổi, một đường vừa đi vừa khóc, thậm chí phía sau còn có thân nhân đi theo, không ngừng nức nở, nhưng nào có ai có thể ngăn cản chuyện đang phát sinh.
Nhóm đại phu cẩn thận ngồi ở giữa, bắt đầu chẩn mạch.
Ta vừa đi qua, nhìn một cái liền thấy Mộ Hoa.
Dáng người nhỏ nhắn của nàng ở trong đám người rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng không biết có phải tâm hữu linh hay không, ta vừa nhìn liền nhận ra nàng ấy. Nàng ấy đang khám bệnh từ thiện, khác với những đại phu khác, họ đều hỏi khám ở bàn đặt bên bắc thành, mà phía bên này chỉ có mình nàng, một đầu nam, một đầu bắc.
Phía sau nàng có vài người của hiệu thuốc Hồi Sinh, trong đó Mạc Thiết Y lớn tiếng: "Thành Nam thành Bắc đồng thời bắt mạch!"
Lời vừa dứt, mọi người đều cả kinh.
Cùng khám mạch cho cả hai nhóm người yêu cầu tài nghệ cao siêu, đại phu hành nghề mấy chục năm chưa chắc đã có bản lĩnh như vậy, mà Mộ Hoa tuổi còn trẻ đã làm được, có thể thấy nàng y thuật cao minh, chỉ sợ mấy thái y của Thái Y Viện cũng không theo kịp.
Mà hiện tại điều khiến mọi người lo lắng chính là người nam thành tới bắt mạch đều cho rằng thân thể không sao, mà bắc thành tới vì tới bệnh trạng ôn dịch, đồng thời bắt mạch, hai người cách nhau không quá một trượng, vạn nhất bị lây nhiễm...
Nàng y thuật cao minh, người tới phía nàng vốn dĩ chen chúc, nhưng lúc này, không khí liền an tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều lui ra sau.
Sắc mặt Mộ Hoa nghiêm nghị, không nói gì, đôi mắt vẫn hướng về thành nam tựa như đang tìm ai đó.
Thấy một màn này, ta liền không chút do dự bước lên: "Ta!"
Mộ Hoa vừa thấy ta, hai mắt liền sáng ngời, mà ta đã chạy tới cạnh bàn ngồi xuống. Nàng nhìn ta, vội vàng muốn hỏi gì đó, nhưng xung quanh lại trở nên ồn ào, nàng nhiều lần muốn hỏi vẫn không có cơ hội mở miệng, những người của hiệu thuốc Hồi Sinh thấy ta cũng đều lắp bắp kinh hãi.
Lúc này, có người đến hỏi: "Thành Bắc ai tới không?"
Người đứng xung quanh hai mặt nhìn nhau, sôi nổi an tĩnh, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không ai dám bước lên.
Thừa dịp này, ta liền nói với Mộ Hoa: "Ngài ấy..."
Lời còn chưa dứt, Vi Chính Bang bên cạnh lại lớn tiếng hỏi: "Thành Bắc có ai tới không?"
Trong đám người yên lặng, ta còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy một thanh âm trầm thấp truyền tới: "Ta!"
Vừa nghe giọng nói này, ta cảm thấy huyết khí trong người như ngưng lại, cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình, không biết qua bao lâu, ta mới cảm nhận một bóng hình chậm rãi đi tới phía đối diện, ngồi xuống.
Hơi thở quen thuộc này bỗng dưng vây quanh lấy ta.
Ta từ từ ngẩng đầu, đối diện với con ngươi âm trầm đang nhìn mình, như ở trong mộng.