Giờ khắc này, ta mở to hai mắt, giống như không tin được chính mình nhìn thấy hắn, mà hắn đứng ở cửa, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, có gương mặt tuấn mỹ, nhưng trong cặp mắt lại có tia ủ rũ không dễ phát hiện.
Vẫn là Lưu lão bản có phản ứng đầu tiên, hắn ta mở miệng nói: "Hoàng gia, ngài... Lời này của ngài là có ý gì?"
Hoàng Thiên Bá khẽ cười, nói: "Thuyền của các vị tuy hai ngày trước đã khởi hành, nhưng các vị lại không biết, lưu vực Lưỡng Giang gần đây xuất hiện một đám hải tặc chuyên cướp bóc tàu thuyền đi qua, tại hạ đã giải quyết bọn họ, vì phòng lương thực của các vị lần nữa bị cướp đi, tại hạ liền triệu hồi thuyền về, vừa mới cấp bến, vì vậy mới tại hạ mới tới báo bình an."
Hắn vừa dứt lời, mặt mày đám thương lương đều xanh mét.
Mà lúc này ta mới hiểu, hôm qua Tiền Ngũ nói hắn rời đi vì có chuyện quan trọng, thì ra chính là chuyện này.
Khó trách ta luôn cảm thấy kỳ quái, nạn dân thành Dương Châu đang hỗn loạn, với tính tình kia hắn hẳn phải là người đứng ra đầu tiên, nhưng tới nay vẫn chưa xuất hiện, thì ra hắn sớm đã phát hiện quỷ kế của bọn lương thương, vì thế đuổi theo kêu mấy con thuyền về, đây đúng là kế rút củi dưới đáy nồi!
Ta nhìn gương mặt vân đạm khinh phong của hắn, trong lòng ngăn không được một trận nhiệt huyết sôi trào.
Hắn đúng là đại anh hùng!
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi tới cổng lớn, ta cũng cẩn thận theo sau. Tới trước mặt Hoàng Thiên Bá, Bùi Nguyên Hạo dừng lại, bộ dáng không hề thua kém.
Trong phút hoảng hốt, ta phảng phất trở về cái đêm dưới pháo hoa đó, lại về đợt giằng co với hiệu thuốc Hồi Sinh, bọn họ cứ trong gang tấc nhìn đối phương như vậy, hai nam tử xuất sắc đứng đối diện nhau như hấp dẫn ánh mắt của mọi người, như ảnh ngược của nhau.
Qua hồi lâu, ta nghe Bùi Nguyên Hạo mở miệng: "Đa tạ."
Hoàng Thiên Bá nhìn hắn, trêи mặt vẫn duy trì nụ cười vân đạm khinh phong, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn tình cảnh dưới thành lâu, nói: "Điện hạ vì bá tánh Dương Châu tổ chức yến tiệc nước lạnh trong gió, hẳn là bá tánh Dương Châu nhờ ơn ngài."
Dứt lời, hắn chắp tay hướng Bùi Nguyên Hạo, nói: "Đa tạ."
Bùi Nguyên Hạo nhìn hắn, hai bên không nói gì, nhưng ánh mắt giao hội tựa hồ bày tỏ rất nhiều thứ, mà ta đứng gần như vậy tựa hồ cũng ẩn ẩn cảm giác được một loại chấn động.
Trung Nguyên gió nổi mây phun, long tranh hổ đấu, tại một khắc này, mở màn.
Những người xung quanh thầm vui mừng vì kế hoạch của đám lương thương đã thất bại, không ai nói gì. Bùi Nguyên Hạo xoay người phân phó, Dương Vân Huy lập tức phái người chạy tới bến tàu.
Nhìn đoàn người vội vội vàng vàng, ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hoàng Thiên Bá, mà hắn cũng đang nhìn ta.
"Hoàng gia." Ta cười hắn, có rất nhiều lời muốn nói, tới cuối cùng chỉ nói một câu, "Ngài vất vả rồi."
Hắn cúi đầu nhìn ta, cười nói: "Ngươi cũng thế."
Ta cười cười, đang muốn nói thêm nhưng lồng ngực đột nhiên bị đè nén, lập tức ho khan.
Đoạn thời gian dài vừa rồi ta không ho khan, có lẽ vì thật sự khẩn trương vì bầu không khí nơi này, mà hiện tại vừa được thả lỏng, yết hầu liền như lửa đốt, ho khan không ngừng, gương mặt nóng tới đỏ bừng.
Hoàng Thiên Bá thấy vậy, vội hỏi: "Sao vậy? Bị bệnh hả?"
Ta vất vả ngừng ho, yết hầu vẫn không thoải mái, miễn cưỡng che miệng: "Không có, có lẽ là... Cảm lạnh."
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Ta cười cười, đang muốn nói bản thân không sao thì hai bên thái dương đột nhiên đau đớn, đau tới ta phải nhíu mày. Hoàng Thiên Bá cũng khẩn trương, hỏi: "Sao vậy?"
Hắn duỗi tay muốn đỡ lấy ta, nhưng lúc này, một bàn tay khác đột nhiên duỗi tới dùng sức kéo ta ra sau.