Ta kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy một tiểu thư đồng cẩn thận bưng lư hương tới lặng lẽ đặt trêи bàn nhỏ sau lưng ta, hắn nhìn ta cười, lại đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo, sau đó lui xuống.
Lư hương tỏa ra hơi ấm, tuy xung quanh đều là gió lạnh nhưng ta vẫn cảm nhận được ấm áp.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Hạo lại mở miệng: "Xem xong phong cảnh, các vị, chúng ta cũng nên hưởng dụng món ngon rồi."
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có người sắc mặt đã đông cứng hiện tại liền lấy lại tinh thần, chờ đồ ăn đem lên, bụng có thể sẽ ấm trở lại.
Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn ta, vung tay: "Dâng đồ ăn lên."
"Vâng." Ta nhẹ nhàng khom người, phân phó quản sự bên dưới, "Dâng đồ ăn."
Lời vừa dứt, phía sau gác mái lập tức có đám người đi lên, tất cả đều là thị nữ của châu phủ, trong tay bưng đĩa lớn được che đậy kỹ càng, cẩn thận đặt mỗi bàn một đĩa.
Những người đó hai mắt sáng lên.
Bùi Nguyên Hạo vẫn bình tĩnh cười cười, nói: "Mở ra."
Dứt lời, bọn thị nữ liền lấy thứ che đậy bên trêи ra, lúc này, mọi người đều mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm thứ ở đặt trêи bàn.
Bên trong là một bát nước trắng.
Tất cả các mâm đều được mở ra, bên trong chỉ toàn là nước trắng, chói lọi hiện ra trước mắt, mà gió lạnh theo tuyết thổi vào, chỉ trong chốc lát, nước bắt đầu ngưng kết thành băng.
Những người đó sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, "Điện hạ, đây là..."
"Các vị." Trêи mặt Bùi Nguyên Hạo vẫn không có chút độ ấm, chỉ nhàn nhạt nói, "Vốn mở tiệc chiêu đãi các vị nên dùng sơn trân hải vị, nhưng các vị cũng thấy, nạn dân bên dưới cơm còn không có để ăn, tuy các vị đã nhiệt tình góp tiền nhưng lương thực thật sự không đủ dùng, vì thế yến tiệc hôm nay chỉ có thể dùng đơn giản, các vị đừng khách khí."
Dứt lời, hắn vung tay, đám thị nữ liền cầm thìa múc nước trong bát vào từng chén của mỗi người, Bùi Nguyên Hạo cũng giơ cao chén trước mặt mình, nói: "Mời!"
Hắn đã lên tiếng, đám người nào dám cự tuyệt, bọn họ vẻ mặt như đưa đám cầm chén nước lên uống, nước vừa vào miệng như ăn khối băng, lạnh xuống tận bụng, thật khiến nhiều người vừa uống xong đều lạnh tới phát run, những lão nhân, nữ tử và trẻ con càng chịu không nổi.
Chiêu này đúng là thiếu đạo đức, nhưng chuyện tới nước này cũng không còn cách nào khác.
Ta thấy Bùi Nguyên Hạo cũng bưng chén lạnh uống cạn, mà hắn vừa uống, những người đó cũng chỉ đành uống theo, dần dần, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, ngón tay bất giác run rẩy.
Lòng đau như thắt, ta nhẹ nhàng tiến lên: "Điện hạ."
"Câm miệng!" Hắn thấp giọng, cũng không thèm liếc ta một cái. Ta cắn môi, chỉ có thể lui trở về, nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng đặt mấy lò sưởi phía sau lưng hắn, chỉ có thể giúp hắn cảm nhận được chút ấm áp.