Hộp đồng vừa rơi xuống đất, một đồ vật từ trong văng ra, tới gần mới thấy là một đám sâu bọ!
"A!"
Sâu đương nhiên không đáng sợ, nhưng nhiều con như vậy thật sự khiến người ta kinh tởm. Xung quanh có kẻ thét lên chói tai, có người mắng: "Đúng là ghê tởm, mang nhiều sâu tới đây như vậy để làm gì?"
Quan sai kia nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: "Không phải công văn quan trọng sao? Sao lại thế này..."
Đám sâu kia bò tứ tán khắp nơi, người xung quanh liền tránh né, tên quan kia sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, chỉ sợ bản thân đã để mất đồ, cuống quít bò dậy, leo lên ngựa chạy đi. Xem ra công văn đã bị người khác tráo đổi, đây là tội lớn, hắn đương nhiên phải khẩn trương.
Tên quan kia vừa đi, mọi người cũng lập tức giải tán.
Ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng Hoàng Thiên Bá lại nhìn chằm chằm hộp đồng như suy tư gì đó. Ta đi tới, hỏi: "Hoàng gia, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
Hắn quay đầu nhìn ta, cười cười: "Không có gì, có lẽ là do ta quá lo lắng."
"Vậy sao?"
Thấy ta còn khó hiểu, hắn xua tay, vứt chuyện này ra phía sau, hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
"Không sao thì tốt." Hắn duỗi tay chỉ một tửu lâu cách đó không xa, nói, "Tới đó ngồi đi."
Nói xong, hắn liền nâng bước rời đi, ta không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau.
Tới gần mới biết, tửu lâu kia chính là Nhị Nguyệt Hồng nổi danh nhất ở Dương Châu, người bình thường căn bản không vào được. Lầu một thiết đãi thương nhân có tiền, lầu hai chỉ có đại quan quyền quý. Lúc chúng ta vào cửa, bên trong đã đầy khách, nhưng Hoàng Thiên Bá vừa xuất hiện, lão bản tự mình ra nghênh đón.
"Hoàng gia."
"Ừ."
"Mời bên này."
Lão bản cung kính dẫn chúng ta đi qua một cửa nhỏ bên cạnh, sau khi vào ta mới phát hiện, nơi này có một cầu thang trực tiếp dẫn lên lầu ba.
Đi lên cầu thang, trước mắt rộng mở thông suốt.
Cả tầng ba của tửu lâu chỉ có một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cửa sổ nơi này còn to hơn cửa phía dưới, ngồi đây nhìn xuống, phong cảnh Dương Châu đều thu vào mắt. Nơi này bố trí vô cùng tinh xảo, ngọc bích chạm trổ tuyệt đẹp nhưng không mất vẻ tao nhã, trêи tường còn treo tranh chữ, lịch sự thanh tao.
Lão bản vén rèm châu, cười nói: "Mời hai vị."
Chúng ta tới cạnh bàn ngồi xuống, lập tức có người lên dâng trà. Lão bản kia lại hỏi: "Hoàng gia, đồ ăn và thức ăn thì sao?"
"Cứ mang lên đi."
Lão bản gật đầu, nhanh chóng đi xuống sắp xếp, nơi này chỉ còn ta và hai người ngồi nhìn nhau, cười cười.
Vốn dĩ ta cũng muốn tìm gặp hắn, xem ra hắn cũng có suy nghĩ như vậy, tình cảnh gặp mặt vừa rồi có lẽ không phải ngẫu nhiên, nhưng ta lại không ngờ hắn đã an bài chỗ này.
Chỉ chốc lát sau, rượu và thức ăn được mang lên.
Một mâm đồ ăn vừa thịnh soạn vừa thơm phức khiến người ta không thể động đũa. Ta không khỏi giật mình, thật không ngờ Hoàng Thiên Bá lại là người tỉ mỉ như vậy, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn, cảm xúc của ta lại trở về bình thường. Từ lúc quen biết hắn tới nay, thân phận hộ pháp của hiệu thuốc Hồi Sinh xuất hiện khiến ta quên mất hắn giống như Hoàng đế không ngai vàng ở Giang Nam, thân phận vô cùng tôn quý.