Editor: Nhóm Ladies
Diêu Ánh Tuyết bị Tam điện hạ dẫn đi, vài ngày sau truyền đến tin, nàng ta được phong làm phu nhân, thường bầu bạn bên người Hoàng tử.
Bùi Nguyên Hạo tuy phong lưu thành tính, mỹ nữ bên người như mây, nhưng chân chính được phong vị ngoài Ngưng Yên trước kia cũng chỉ có Diêu Ánh Tuyết, có thể nhìn ra hắn rất coi trọng Diêu Ánh Tuyết.
Chuyện này như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tất cả Dịch Đình liền sôi trào, các cung nữ bàn luận sôi nổi, mỗi người mang theo cảm xúc khác nhau.
Có người cực kỳ hâm mộ, có người đố kỵ, có người căm phẫn, cũng có người bình thản.
Mà ta, chính là loại cuối cùng.
Trái lại Du Nhi có hơi bất bình, vừa thu dọn giường mình, vừa nói: "Ta thấy, Diêu Ánh Tuyết nàng ta chính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, bằng không sao Tam điện hạ có thể nhìn tới nàng ta? Hừ!"
Tuy trong lòng có chút bất an, nhưng ta vẫn nở nụ cười bất đắc dĩ: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Du Nhi, ngươi nói gì vậy?"
"Vốn là thật mà. Tam điện hạ ngay cả nàng ta là ai cũng không nhớ, khẳng định là say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ cần là nữ nhân đều được, bằng không, sao lại đến phiên nàng ta?"
Là nữ nhân đều được?
Những lời này giống như rễ cây ăn sâu vào lòng ta, có chút đau, ta miễn cưỡng cười cười: "Nàng ta cũng là mỹ nhân mà, lại không cam lòng chỉ làm một cung nữ, hiện tại có thể bay lên, được phong làm phu nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý, coi như là cầu người được người thôi."
Du Nhi giận dỗi nhìn ta một cái, bĩu môi: "Ngươi đó, chính là như vậy, nhìn ai cũng ra người tốt, người khác có đối xử với ngươi thế nào cũng không hận, khó trách trước kia nàng ta bắt nạt ngươi, ngươi cũng không lên tiếng."
"Nàng ta bắt nạt ta cũng không sao, " Ta cười nhìn Du Nhi: "Chỉ cần ngươi đối tốt với ta là đủ. Chờ Hoàng ân đại xá, chúng ta cùng xuất cung, giờ không nhắc tới chuyện này nữa được không?"
"Đương nhiên là được!"
Du Nhi cười hì hì nhìn ta, thu dọn giường xong, hôm nay đến phiên chúng ta trực nên cùng nhau ra cửa.
Trên đường tới Nội Tàng Các, mặt trời hôm nay thật đẹp, ánh sáng chiếu lên người mang lại cảm giác ấm áp, hàng trúc ven đường theo gió lắc lư, tản ra mùi hương nhàn nhạt, khiến cho lòng người cũng trở nên thư thái, ta một đường đi tới, một đường cùng Du Nhi vui đùa, tâm trạng mù mịt trước đó cũng hóa thành hư không.
Ta, cũng nghĩ kỹ rồi.
Có chuyện đã xảy ra rồi thì không thể cứu vãn được nữa, đã qua rồi thì để nó thành quá khứ thôi, hiện tại ta chỉ hy vọng có thể bình an trải qua mấy tháng, có thể bình yên rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái nơi tràn ngập sương mù, sống những ngày tháng bình thản là được!
Nhìn dáng vẻ thoải mái của ta, Du Nhi cười nói: "Thanh Anh, ngươi nên cười nhiều hơn, ngươi cười rộ lên rất đẹp, còn đẹp hơn so với Ngưng Yên, Diêu Ánh Tuyết..."
"Ngươi lại nói bậy!"
Ta liếc mắt trừng nàng ấy một cái, không nói thêm gì, chỉ lát sau liền đến Nội Tàng Các, nơi này vẫn an tĩnh như thường ngày, ngoài cửa sổ từng cơn gió mát thổi qua lá trúc xanh biếc, phát ra âm thanh xào xạc, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn ra những hạt li ti phiêu lãng trong không trung.
Giống như ngày thường, ta cầm cây phất trần dọn dẹp chung quanh một lần, lại sửa sang lại sách trên giá lần nữa, sau đó tiện tay cầm lấy một quyển sách mở ra xem.
Ai ngờ tùy ý rút một quyển, lại rút trúng quyển ghi chú giải của Thái tử 《 Chú sớ* thập tam kinh》.
*Chú sớ: chú giải và chú thích
Mặt trên ghi lại một chút phê bình cùng chú giải của hắn, chữ Thái tử điện hạ cũng lịch sự tao nhã như con người của hắn, chữ nối chứ liên tiếp, cách hành văn trôi chảy, xem ra không giống với những Hoàng tử sống lâu trong tranh đấu Hoàng quyền, ngược lại càng giống như tài tử tay cầm chiết phiến, tác phong nhanh nhẹn đứng dưới cơn mưa bụi Giang Nam.
Ngẫm lại mấy năm tiến cung của ta rất ít có cơ hội được cầm bút, một tay luyện chữ trước đây cũng có chút không quen rồi.
Vì thế, ta vươn tay dùng ngón trỏ di chuyển dọc theo chữ viết trên sách, đầu ngón tay giống như bút vẽ di động như đang nhảy múa theo điệu nhạc.
Lúc viết đến chữ "Chi" cuối cùng, ngón tay giống như bươm bướm đậu trên nhành hoa vươn cánh bay đi, khóe mắt ta đột nhiên nhìn thấy một người đứng ở cửa.