Suy nghĩ kéo bị kéo từ hoàng cung trở về cửu trọng tam điện, giữa hoàng thành huy hoàng kia, một bóng hình quen thuộc chậm rãi hiện lên trước mắt...
Là nụ cười dịu dàng của Bùi Nguyên Tu, một Bùi Nguyên Phong thẳng thắn đáng yêu, còn cả Du Nhi hoạt bát hào phóng đang chờ ta trở về cung xuất cung, còn cả Diêu Ánh Tuyết, Liễu Ngưng Yên...
Trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Bùi Nguyên Hạo lần nữa ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt bị một tầng sương phủ kín. Hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi đi thu dọn đi, ngày mai chúng ta hồi kinh."
"Vâng."
Ta không hỏi hắn chuyện của hiệu thuốc Hồi Sinh phải xử lý thế nào, tuy ai cũng biết nếu tiếp tục giằng co thì khả năng có chuyển biến rất lớn, nếu không những nỗ lực trước đây đều như nước chảy về biển Đông, nhưng hiện tại Hoàng Thượng bệnh nặng, tin tức bị phong tỏa, Bùi Nguyên Hạo lại là hoàng tử, tình hình thế này hắn không thể nào không nhìn ra manh mối.
Cho nên lúc này, hắn bắt buộc phải hồi kinh!
Ta về phòng của mình, nơi đó không ngờ vẫn còn sạch sẽ, xem ra người châu phủ luôn giúp ta dọn dẹp. Lúc khi đi đồ ta mang theo không nhiều, cho nên hiện tại chỉ cần tùy tiện nhét y phục vào tay nải.
Buồn chán không có gì làm, ta nghĩ nghĩ liền đứng dậy ra ngoài.
Vừa tới cổng lớn, người cảnh cửa liền sốt ruột hỏi: "Thanh Anh cô nương, cô nương muốn đi đâu?"
"À, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát."
"Cô nương vừa về, đừng lại..."
Nhìn bộ dáng khó xử của họ, ta biết bọn họ đang lo ta lại bị những người kia bắt đi, vì thế chỉ cười cười: "Yên tâm, ta chỉ đi dạo gần đây, mua chút quà về cho tỷ muội trong cung, sẽ không đi xa đâu."
Bọn họ nhìn nhau, sau đó dặn dò mấy tiếng rồi thả ta ra ngoài.
Tuy trời đã tối nhưng thành Dương Châu vẫn phồn hoa náo nhiệt, hiện tại đã gần cuối năm, dân chúng đều sôi nổi ra phố sắm đồ tết. Ven đường, người bán rong ra sức rao hàng, xe ngựa trêи đường cái vẫn tấp nập nhộn nhịp, phía trước còn có mấy đứa trẻ mang mũ đầu hổ cầm đường hồ lô vui đùa.
Nhìn bọn trẻ ngây thơ chất phát, ta liền mạnh bạo lại chơi với chúng một lát rồi mới rời đi.
Ngay thời điểm ta xoay người, tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên truyền tới, người xung quanh kinh hoảng không tránh kịp đều bị hắn đâm tới té ngã.
"Tránh ra, tránh ra!" Quan sai cưỡi ngựa kia hung tợn kêu gào, mà giữa đường đang có một tiểu hài tử bị dọa ngây người, quên mất né tránh, mà người nọ một chút ý định dừng lại cũng không có.
Mắt nhìn con ngựa sắp lao vào đứa bé, người bên cạnh đều sợ tới hét ra tiếng thét chói ta.
"Đừng!"
Ta vội nhào tới ôm lấy đứa bé vào lòng, mà con ngựa kia như bị kinh hoảng, giơ cao móng lên chuẩn bị đáp xuống.
Xong rồi!
Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu, ta chỉ biết ôm chặt đứa bé, cuộn tròn trêи mặt đất.
Nhưng qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện.
Ta giật mình mở mắt, toàn thân còn run rẩy, chậm rãi quay đầu xem rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.