Trước mắt là một sơn đài rộng lớn giữa sườn núi, đường đá màu xanh kéo dài. Đó chính là núi Hồng Diệp, ẩn ẩn xung quanh là lá phong màu đỏ phảng phất như từng ngọn lửa đang thiêu đốt. Dưới "ánh lửa" như vậy, màu đỏ của cửa chùa càng thêm nổi bật. Không khí xung quanh toát ra vẻ trang nghiêm vận luận, mùi đàn hương thoang thoảng đan xen khiến mọi thứ càng thêm yên tĩnh.
Ngôi chùa thanh lãnh giống như một nơi gột rửa linh hồn.
Hoàng Thiên Bá dẫn ta qua đó, lúc này các hòa thượng đang tụng kinh buổi sáng, đại đường chỉ lại tượng Phật, hai bên là Dạ Xoa, ở giữa là Kim Cương, còn cả vô số đèn dầu lập lòe lay động, chiếu rọi gương mặt dữ tợn của Nộ Mục đang nhìn xuống chúng sinh.
Hoàng Thiên Bá chậm rãi đi tới, phất áo quỳ xuống đệm hương bồ. Được ánh lửa chiếu rọi, đôi mắt phong tình vạn chủng của hắn càng thêm đặc biệt. Ta biết hắn nhất định đang suy tư gì đó, hoặc nói đúng hơn là hắn vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Ta không nói gì, cũng lẳng lặng đi qua, quỳ gối bên cạnh hắn, hướng Phật tổ cầu nguyện.
Đúng lúc này, ta nghe hắn lên tiếng: "Thanh Anh."
"Hả?"
"Nếu ta thả ngươi trở về, ngươi có thể ngăn cản tất cả sao?"
"..." Ta quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
Nghe xong lời này, ta biết hắn nhất định sẽ ngăn cản chuyện xảy ra vào hai ngày sau. Ta không hoàn toàn giật mình vì quyết định thả ta, t chỉ là lo lắng...
"Nhưng ta đi rồi, ngài phải làm sao?"
"Ngươi không cần lo cho ta, ta tự có biện pháp giải quyết, ngược lại ta đang lo cho ngươi."
"Lo cho ta? Lo cho ta cái gì?"
Hoàng Thiên Bá quay đầu, nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật sự muốn trở về sao?"
Ta sửng sốt một lát, rồi bật cười: "Ngài nói gì vậy? Ta bị bắt cóc tới đây, ngài muốn thả ta, ta đương nhiên..."
"Đúng vậy, theo lý mà nói ngươi đương nhiên muốn trở về, có điều... Vì sao mấy ngày nay, một chút ý định bỏ trốn ngươi cũng không có?" Hoàng Thiên Bá nhìn thẳng vào mắt ta, "Cho đến hiện tại, một chút tâm tư trở về ngươi cũng không có."
"..." Bị cặp mắt khôn khéo kia nhìn chằm chằm, giống như ngay cả linh hồn cũng bị xuyên thấu, lòng ta hoảng loạn, chỉ biết cúi đầu.
Hắn lẳng lặng nhìn ta một lúc, thở dài: "Ta biết, một tiểu nữ tử như ngươi tuy thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, nhưng ngươi biết khi nào cần phải mềm dẻo. Thật không dễ để ngươi hiểu rõ bản thân mình muốn gì."
"Hoàng gia..."
"Ta không dám nói những việc hôm nay mình làm là đúng, nhưng chuyện đã quyết định ta sẽ đi làm. Thanh Anh, ta nói lời này là hi vọng ngươi có thể nhìn rõ tâm mình.
"..."
"Ta để ngươi tự lựa chọn."
Nói xong, hắn đứng dậy, lúc này, một tiểu sa di từ sau tượng phật đi ra, vừa thấy hắn liền nở nụ cười, giống như đã từng quen biết: "Thí chủ."
"Tụng kinh xong rồi sao?"
"Vâng, thí chủ tới từ lúc nào?"
"Vừa tới." Hoàng Thiên Bá duỗi tay sờ cái đầu trọc lóc của tiểu sa di, giống như vuốt ve hài tử của mình, cười nói: "Đưa ta đi gặp trụ trì đi, hôm nay ta muốn nghe ông ấy giảng
"Vâng, thí chủ."
Tiểu sa di kia lập tức dẫn đường, Hoàng Thiên Bá quay đầu nhìn ta một cái, khẽ gật đầu rồi tránh đi.
Trêи Phật đường chỉ còn lại mình ta.