Ta thật sự không muốn nơi này đổ máu, hai bên, cho dù ai bị thương cũng đều là chuyện ta không muốn thấy. Huống hồ hai bên động thủ, đao kiếm vô tình nhất định sẽ liên lụy tới dân chúng, bọn họ chẳng qua là bá tánh vô tội, nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống thôi.
Mắt nhìn không khí ngày càng khẩn trương, ta theo bản năng muốn ra ngoài. Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng duỗi tới giữ lấy tay ta.
Cả người cứng lại, bản thân còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền tới một giọng nói trầm thấp: "Bọn họ sẽ không động thủ."
Ta quay đầu, thấy Hoàng Thiên Bá đang ngưng thần nhìn ra bên ngoài, cặp mắt phong tình vạn chủng lóe lên tia sáng. Hắn đương nhiên lo lắng cho Mộ Hoa, vì thế bàn tay đang nắm lấy tay ta tuy trầm ổn, nhưng ta vẫn cảm nhận được mồ hôi lạnh dính trêи đó. Ta biết, nếu hắn nói bọn họ không động thủ, vậy chắc chắn sẽ không động thủ.
Quả nhiên, qua một lúc, sát khí trêи người Dương Vân Duy cũng dần tan đi, trêи mặt lại hiện lên nụ cười hài hước quen thuộc: "Thật không ngờ, hiệu thuốc Hồi Sinh lại có quy củ kỳ quái như vậy."
"Người khác vật, thủ đoạn đương nhiên khác."
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đặc biệt sắc bén, trong lòng mỗi người đều rõ.
"Được, tại hạ sẽ theo ý của chưởng quầy, ba ngày sau, chùa Hồng Diệp. Hy vọng hiệu thuốc Hồi Sinh nói được làm được!"
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Chờ quân Thiết Giáp rút hết, sắc mặt Mộ Hoa mới trắng bệch, cả người như vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nàng vẫn nhanh chóng hoàn hồn gọi người đóng tất cả cửa lại. Giải quyết xong, nàng mới ra sau hậu được, Hoàng Thiên Bá lập tức tiến tới đỡ nàng.
Mộ Hoa ngẩng đầu: "Thiên Bá, chuyện chàng từng đồng ý với ta, chàng làm được sao?"
Hoàng Thiên Bá trầm mặc một lúc, mới hỏi: "Bọn họ rốt cuộc muốn đổi cái gì?"
"..." Mộ Hoa quay đầu nhìn ta, Hoàng Thiên Bá thấy vậy liền nhíu mày, trong đầu lập tức hiểu ra gì đó, vừa muốn mở miệng đã bị Mộ Hoa cắt ngang, "Thứ bọn họ muốn đổi là nàng ta."
Ta?
Cả người nhất thời choáng váng, ta mơ màng nhìn nàng, qua một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh: "Đường chủ, có phải người hiểu lầm rồi không, thứ bọn họ muốn đổi không phải là tùng lam, còn cả huân lục hương..."
"Tùng lam còn được gọi là đại thanh, mà huân hương có một cái tên khác là nhũ hương, có nghĩa là trẻ con (1)." Nàng nhìn ta, gằn từng chữ, "Cho nên, bọn họ muốn ngươi trở về."
(1) Trẻ con: tiếng Hán Việt là Anh Nhi
...
Tùng lam, huân lục hương, đương quy.
Thanh Anh, trở về.
Vậy, mục đích Dương Vân Huy tới đây là muốn đón ta trở về sao? Ngay cả giải dược cũng chịu giao ra để đổi ta trở về sao?
Ta cứ đứng đó, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng chỉ có ta biết, cánh tay giấu dưới ống tay áo không ngừng run rẩy.
Hắn... Muốn ta trở về.
Hắn muốn ta trở về.
Một câu khiến trái tim vốn lạnh băng của ta lại nhen nhóm than hồng, huyết khí dâng lên.