Mặc kệ tiếng động ầm ĩ bên ngoài, ta đứng ngay cửa, hai mắt chằm chằm nhìn cửa lớn nhưng không thấy ai tiến vào.
Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đang nói chuyện, hay là đánh nhau?
Bùi Nguyên Hạo đâu?
Hắn, sẽ tới đây sao?
Nếu hắn tới, liệu có nguy hiểm hay không?
Giờ khắc này, ta không thể đếm được trong lòng có bao nhiêu ý niệm xuất hiện, mọi thứ dường như khiến người không phân biệt rõ, ta chỉ biết cánh tay của mình đỡ cửa gỗ đã phát run.
Lúc này, Hoàng Thiên Bá đi tới, hỏi: "Muốn ra ngoài xem sao?"
"..."
"Muốn đi thì đi đi."
"..."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt mà bất đắc dĩ: "Có thể khiến ngươi hiểu rõ trái tim mình, cũng tốt thôi."
Hiểu rõ trái tim mình sao? Đúng vậy, mấy ngày nay, ta đều liều mạng làm việc, chỉ cần nhàn rỗi, ta sẽ nhớ lại lời hắn nói tối đó.
Ta không muốn thừa nhận, nhưng lý trí không thoát khỏi sự luân hãm trong lòng, mà người khiến ta trầm luân lại là...
"Đi đi, ta đưa ngươi đi."
Nói xong, hắn vỗ vai ta, xoay người dẫn ta ra ngoài. Vòng qua hành lang gấp khúc dài vô tận, mỗi bước chân của ta mỗi lúc một trầm, mỗi lúc một nặng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, hiện tại ta chỉ nghe trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, giống như chuẩn bị nhảy ra.
Cuối cùng chúng ta cũng đi tới chính đường của hiệu thuốc Hồi Sinh. Ta đứng ở đó, cách tấm màn nhìn ra bên ngoài, cửa lớn mở rộng, rất nhiều người cơ hồ đã che hết ánh mặt trời.
Những người này thân mặc nhuyễn giáp, đao kiếm trêи eo, một đám giống như được đúc từ tượng băng ngàn năm lạnh lùng đứng ngoài cửa.
Đây chính là đội quân tinh nhuệ nhất của phủ Dương Châu - quân Thiết Giáp!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim ta đã sắp nhảy khỏi lồng ngực, lần trước lúc Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy do thám hiệu thuốc Hồi Sinh, bọn họ vẫn luôn coi nơi này như đầm rồng hang hổ, không dám tự tiện xông vào, thậm chí hành động đều vô cùng cẩn thận, sợ rằng rút dây động rừng, nhưng hôm nay bọn họ lại gióng trống khua chiêng điều binh mã tinh nhuệ nhất tới đây.
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự muốn động thủ với hiệu thuốc Hồi Sinh sao?
Nghĩ như vậy, lòng bàn tay ta tiết đầy mồ hôi lạnh, tất cả người trong hiệu thuốc đã cầm sẵn đao kiếm trêи người, chỉ cần có biến, bọn họ sẽ lập tức lao ra.
Mộ Hoa đứng giữa đại đường, mắt thấy tình cảnh bên ngoài, sắc mặt cũng lạnh như băng, tựa hồ đang chờ một khắc động thủ.
Hoàng Thiên Bá đứng cạnh ta cũng đưa mắt nhìn nàng, tuy vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng ta có thể cảm nhận hơi thở của hắn đã trở nên dồn dập. Ta biết, nếu có người động thủ với Mộ Hoa, hắn nhất định là người lao ra đầu tiên.
Chỉ là không biết, ai sẽ là người ra tay đầu tiên?
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên trở nên an tĩnh.
Một người chậm rãi đi tới cửa lớn.